Khí trời hôm nay rất lạnh. Nhưng Bạch Linh lại thấy thật ấm. Cô vui vẻ khoác tay Bạch Thế Thắng dạo bước trên con phố vắng vẻ. Cách đó không xa, một gánh hàng rong đang mở hàng, nồi hấp bánh bao nghi ngút khói.
Bạch Thế Thắng dừng lại, muốn mua hai cái bánh bao, Bạch Linh lại cản hắn lại. Cô nói chỉ cần mua một cái mà thôi, rồi sau khi nhận lấy cái bánh, cô bẻ nó làm hai.
- Chị vẫn thích ăn kiểu này hơn, y như ngày bé vậy.
Bạch Thế Thắng đón lấy nửa cái bánh bao, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Ngày đó khó khăn lắm mới kiếm được một cái bánh bao chay, vừa cứng vừa mặn, hai chị em chia nhau để sống qua ngày. Giờ bánh bao vừa mềm vừa ngon, mà lại chẳng hấp dẫn như ngày đó. Nhưng Bạch Linh vẫn ăn rất vui vẻ. Bạch Thế Thắng cũng nhồm nhoàm dùng ăn 2 miếng hết sạch.
Cả hai dừng lại tại điểm chờ xe buýt. Gió ngoài đường lớn thổi phần phật càng khiến Bạch Linh nép mình vào người Bạch Thế Thắng.
- Em trai chị giờ đã cường tráng cao lớn thế này rồi - Cô nói với một giọng nói đầy tự hào - Đã có thể che chở cho chị rồi!
Bạch Thế Thắng gãi gãi mũi, cố che giấu sự ngượng ngùng.
- Em sẽ luôn che chở cho chị mà!
- Ôi khô khan như em tôi giờ cũng biết nói mấy câu như vậy rồi? Cứ thế này thì ối đứa con gái chết mệt đây! - Bạch Linh lại cười.
- Chị đừng trêu em nữa mà! - Bạch Thế Thắng lại gãi đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968020/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.