- Trốn được cũng coi là nhanh…
Vân thở dài.
Bạch Linh Đội có Siêu Cường giả, thì hi vọng bám theo bọn chúng là không nhiều. Độ nguy hiểm cũng khá cao. Vừa rồi Lý Thanh Long còn bị mất dấu vết, cũng không thất vọng lắm.
Bốp!! Bốp!! Bốp!!
Tiếng đấm nhau đâu đó lại vang lên.
- Ồ? Hai thằng kia vẫn còn đang đánh nhau à?
Vân quay sang trầm trồ. Gọi là “đánh nhau” thì hơi quá đáng. Ở đằng đó, Phùng Huyết Cường vẫn đang bị Thái Sơn đè ra đánh.
Mà lạ một chỗ, là Thái Sơn vừa vung tay đấm thằng Cường, và mếu máo kêu gào:
- Mày đã chết chưa con? Mày nhận thua chưa con? Mày mau nhận thua đi! Tao đấm nữa là mày chết thật đó! Làm ơn!
- Mày đấm yếu như con gái vậy á! Đấm nữa xem nào? Nắm đấm của mày còn không bằng một phần một tỉ của đại ca tao!!!
Đại ca của Phùng Huyết Cường, chắc là muốn nói tới Vương Thành Văn? Vân tò mò chạy lại nhìn rõ tình hình, chỉ thấy một cảnh dở khóc dở cười. Thằng đang đè người ta ra đánh, thì mồ hôi nhễ nhại, hơi thở khó nhọc, nắm tay tóe máu, trông vô cùng thê thảm. Thằng bị đè ra đánh, thì vô cùng thoải mái, cả người không chút xây xát, còn luôn miệng khiêu khích và phỉ báng.
Thái Sơn đã mệt lả tới mức không còn nhận thức được điều gì xung quanh nữa. Hắn chỉ còn lại một chút ý thức còn sót lại, là phải đấm cho thằng khốn nạn này một trận. Mà càng đấm, hắn càng cảm thấy kiệt sức muốn xỉu.
Vân dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968019/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.