Một ngày trước đó. Ngày 30 tháng 11 năm 6015. Vương Thành Văn lại đón tiếp một vị khách không mời mà tới.
Lần này, là Phạm Viết Tuệ.
Từ ngày tiếp nhận khu nhà 3E này và trở thành Hội trưởng Câu Lạc Bộ Kinh doanh của trường, hắn lại thỉnh thoảng có khách tới chơi, dần dà đã thành thói quen. Cứ có chuyện gì khó giải quyết, người ta lại tìm tới hắn. Khởi đầu là Lý Thanh Long. Sau đó tới thầy Nguyễn Văn Khoái. Rồi Phùng Huyết Cường, và Vũ Hải Hùng… Cứ vậy người tìm tới hắn ngày càng nhiều.
Ban đầu chỉ là những chuyện nhỏ nhặt kiểu bắt kẻ trộm gà trộm chó của Lý gia, sau đó là tư vấn cách vực dậy Hải Long, những lời nhờ vả càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Đối với một Vương Thành Văn vừa trải qua một năm lớp 6 đầy sóng gió trắc trở, thì cuộc sống nhàn hạ bất thường khiến hắn nhàm chán đến không ngờ.
Không còn Vương Minh Quang lôi hắn đi gây chuyện, không còn bác Itou chuyên rước họa vào thân, cũng không còn Trần Phương Linh suốt ngày kè kè bên hắn. Học sinh giỏi thì không thi được, vì bị cấm thi mất 3 năm. Chuyện nhà hàng cũng không có gì trắc trở. Những ngày đầu của năm học lớp 7, hắn cắm đầu vào học và đọc sách (và đến giờ vẫn vậy),nhưng dần dần những lời nhờ vả gây cho hắn một sự nghiện ngập khó tả.
Vương Thành Văn dù có muốn quên đi những chuyện về Trần Thiên Anh, nhưng lại không thể nào quên đi cảm giác hưng phấn khi dùng não bộ của mình để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/968015/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.