- Anh em cái kiểu cây khế gì vậy?
Cường đập bàn nổi giận. Cái bàn oằn mình như sắp gãy làm đôi.
Văn nhún vai.
- Ai biết đâu. Người ta đơn phương tao đó chứ. Thôi để tao nhờ Vinh Mũi Chó kiếm cho mày đối tượng khác…
- Nói lời là phải giữ lời, đừng như con bướm…
- Thôi ông đừng bày đặt văn thơ nữa, nghe chối không tả nổi! - Văn nhăn mặt. Từ trước đến giờ hắn vẫn nhận xét vô cùng thật lòng.
- Thôi đại ca nhớ lời hứa là được, em về đây.
Nói rồi, Cường đứng dậy ra về. Trông hắn to như một quả núi phủ bóng che cả người Vân. Nhìn thấy Vân, hắn gật đầu chào một cái, mà Vân cảm thấy mình như sắp bị một quả núi đè bẹp.
- Đã đến rồi, ở lại dùng cơm luôn đi. - Văn lại buông một câu.
Hình như ai đến Câu Lạc Bộ chơi đều được Văn mời một câu như vậy. Tính tới bây giờ, ngoài Vân ra, còn lại mọi người đều từ chối thì phải.
Nhưng Phùng Huyết Cường thì khác. Hắn dừng phắt lại.
- Hề hề hề. Đại ca nhắm xem có đủ đồ ăn không?
- Mày ăn không đủ, tao cho người ship thêm đồ ăn đến cho mày.
Đi hỏi một đứa nhà bán cơm là có đủ đồ ăn không, thật sự là rất vô nghĩa. Trưa hôm đó Phùng Huyết Cường thực sự ngồi lại ăn cơm với Văn và Vân. Gian phòng ăn của Câu Lạc Bộ vốn chẳng rộng rãi mấy, nay lại càng chật chội. Một mình thằng Cường ngồi đến 2 cái ghế, và trước mặt nó là một mâm đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967979/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.