Cách địa điểm di tích vài trăm mét, có một cái giếng cạn.
Cái giếng này chính là lối vào khu di tích.
Chiếc giếng này được đào ra bởi một Thám Hiểm gia cấp thấp ngay từ hồi mới phát hiện ra di tích, với mục đích thu vé vào cửa đối với các Thám Hiểm gia khác muốn tiến vào.
Tuy nhiên, chờ hoài chờ mãi, tới khi rục xương rồi vẫn chẳng có ai tới thám hiểm. Nay cái giếng đã bị bỏ hoang.
Đây là thông tin Vân đọc được trên Diễn đàn.
Trong đêm tối, hai cha con đi tới bên miệng giếng.
Lão Bạch vác theo con Hắc Kê trên vai. Đến nơi, lão đưa con gà lên miệng giếng, nói.
- Kê vàng kê bạc, kê ăn cơm của tao, kê nhớ đáp nghĩa tao…
- Ê, cơm con mua đó chứ?
- Im! Kê vàng kê bạc, chén cơm của tao phụ thuộc cả vào mày đó.
Lần nào dùng tới Hắc Kê, lão cũng đều khấn vái một bài như vậy. Sau đó, lão thả con Hắc Kê xuống giếng.
Phạch phạch phạch!
Con Hắc Kê vỗ cánh phành phạch rồi hạ xuống đáy giếng.
Tầm 10 giây sau, dưới giếng phát ra một đốm sáng vàng rực, nhìn kĩ lại thấy con Hắc Kê bây giờ có bộ lông tỏa sáng vàng chóe.
- OK rồi, xuống thôi!Dưới đáy giếng có một dấu hiệu nho nhỏ, nếu không phải dân trong nghề thì sẽ rất khó nhận ra.
Đây là ổ khóa của Thám Hiểm gia năm đó, một loại Trận Pháp không quá phức tạp.
Vân bật app Unlock lên, đưa điện thoại lên scan Trận Pháp ấy. 5s sau, điện thoại đã báo về.
- Có trong thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967958/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.