Vân trở về nhà trong tâm trạng vui vẻ.
Còn lão Bạch, ông bu của cô, thì chán nản ngao ngán.
- Daddy, sao vậy?
- Sao nữa! Bị mất chén cơm rồi. Gánh xiếc bị bọn bảo kê đến phá đám.
- Sao Daddy không “bụp” chết cha tụi nó đi?
- Chẹp chẹp! Con gái con đứa, cứ mở mồm ra là đánh với đấm. Thế mày có chuyện gì mà vui như đi hội thế con?
- Hê hê hê, cha đoán thử coi? Nay con đem về 150 hào đó.
- Cái gì cơ? Tao không nghe rõ.
- 150 hào đóooó!!!
- Ui xời, dăm ba cái đồng lẻ.
- Giàu hơn cha là được rồi!!
- Rồi, mày giàu. Mày giàu. Mày giàu thì mua đồ ăn coi, tao đói quá rồi.
- Được, hôm nay đến lượt con đãi Daddy. Hôm nọ Daddy mua đồ ăn ở đâu thế nhỉ?
- Tận phố công chức. Xa vãi. Mày gọi ship đi con.
- Cha có nhớ số không?
- Mày search mạng đi. Quán đó nổi tiếng lắm mà.
- Đây phải không?
- Úi search nhanh gớm nhỉ? Đúng rồi đấy.
- Đợi đấy để con gọi.- 2 suất gà rán, bò xào, cá hấp cách thủy, mỳ trộn, canh gà tần, 2 bánh bao, 5 nem rán, kèm thêm 4 bánh ngọt và 2 trà sữa đây!!!
- Ơ!!!
- Ơ cái gì?
Vân sửng sốt hô lên một tiếng, Vương Thành Văn đã đáp lại ngay bằng một câu hỏi.
- Sao lại là cậu?
- Sao lại không thể là tôi?
- Cậu làm ở đó à?
- Cậu ở đây à?
- Đừng có hỏi lại tôi!!!
Văn cũng giật mình không kém. Vì đây là ngôi nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967957/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.