Buổi chiều hôm ấy, bà Phương về nhà trong tâm trạng tuyệt vọng.
Bà đã quá sai lầm, quá ngu xuẩn.
Chỉ vì quá mong muốn kiếm tiền cho thằng Thiên Anh đi học, bà đã làm mất hoàn toàn số tiền nó kiếm được, lại còn cầm cả sổ đỏ của gia đình đi cầm cố.
Bà đã bị hai kẻ ác ôn lừa liên tiếp.
Đầu óc bà thực sự trống rỗng.
Bà cảm thấy cuộc sống này chẳng còn lại gì.
Bà có lỗi với thằng Thiên Anh.Chiều tối hôm đó, khi Trần Thái say xỉn trở về nhà như mọi khi, lão thấy một thứ gì treo tòng teng trước mặt mình.
Đó là vợ lão.Trần Thái không biết đã tỉnh cơn say từ bao giờ.
Hay lão vẫn đang say.
Đã mấy tiếng đồng hồ, lão đứng đó, trân trân nhìn xác chết đã lạnh ngắt vẫn treo tòng teng.
Bà ta đã chết từ bao giờ. Còn lão chẳng thể nào di chuyển nổi một phân để hạ bà xuống.
Lão cứ đứng chết lặng ở đó.Trần Thiên Anh chạy về tới nhà. Hắn đứng trước cánh cổng sắt hoen rỉ quen thuộc. Mười bảy năm trời, hắn phải gắn bó với cánh cổng xấu xí này. Cánh cổng của sự nghèo túng, đớn hèn, và đày đọa.
Lần cuối cùng rồi.
Lần cuối cùng ta bước qua cánh cổng này. Và rồi cả gia đình ta sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn.
Đó cũng là lúc, trong mơ hồ xa xăm, hay trong một linh cảm mờ mịt nào đó, có tiếng người gọi hắn.
Đừng bước qua cánh cổng này, nếu không đời hắn sẽ mãi mãi không thể quay lại.
Nhưng đó chỉ là một thứ linh cảm huyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967927/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.