Thư phòng của Tiên Đế, hắn đã từng tới rất nhiều lần. Nhưng những kỉ niệm trong thư phòng đó, đều không mấy thú vị. Nhàm chán, khô khan, lạnh lùng, căng thẳng. Đó là tất cả những ấn tượng hắn còn nhớ. Không có lấy một bức tranh, một vật trang trí, không có lấy một quyển sách hay bất cứ vật dụng gì.
Chỉ có một bàn làm việc với một đống giấy tờ. Và cha hắn ngồi sau đống giấy tờ ấy, gương mặt lạnh lùng đanh thép.
Lâu lắm rồi hắn mới bước vào đây.
Bàn làm việc vẫn vậy, nhưng đống giấy tờ đã được dọn đi.
Rốt cuộc, thứ ông ta muốn để lại cho người kế nghiệp, là cái gì?
Hắn mở ngăn kéo, tìm thấy tấm hình của Vương Hiến Đế.
Trong hình, Vương Hiến Đế hơi có nét hao hao giống hắn, giống cha hắn, nhưng hiền hậu hơn, tươi cười hơn.
“Tự nhắc nhở mình về một thất bại sao?”.
Vương Hiến Đế, chỉ vì thương cảm với cảnh ngập lụt của dân chúng, mà đồng ý phê duyệt xây dựng cống ngầm, để lại hậu hoạn ngầm tới hơn 200 năm.
Cai trị phải bằng lý trí, chứ không phải bằng xúc cảm nhất thời.
“Đó là điều cha ta luôn tâm niệm sao?”.
Các đời Đế Vương, có công thì cũng có tội. Công tội thế nào, sẽ do lịch sử phán xét. Nhưng, công hay tội, cũng đừng để lại hậu hoạn cho đời sau. Đó là điều mà cha hắn tâm niệm.
Không để lại hậu hoạn cho đời sau, cũng tức là, cha hắn đã tìm ra một biện pháp để chấm dứt mối hiểm hoạ suốt 200 năm này, một cách để triệt phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967729/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.