- Văn, đi với anh một chút.
Hết buổi học đội tuyển, đã thấy Lý Thanh Long đứng đó chờ nó.
- Sao vậy anh?
- Bố anh muốn cảm ơn em, vì vụ con Kiki ấy mà. Đi cùng anh qua nhà nhé.
- Không có gì nguy hiểm chứ anh? - Lần này, Văn đã biết rén rồi, nó không muốn bị quái vật phục kích nữa.
- Làm gì có gì nguy hiểm chứ?
- Ví dụ như, bị đám quái vật khổng lồ phun ra lửa, hay mấy tên thích ăn thịt trẻ em...
- Nhóc xem phim hoạt hình nhiều quá đấy à? Ừ thì có quái vật phun ra lửa, nhưng là do nhà anh nuôi, đảm bảo nhóc an toàn đến tận răng! Anh mời nhóc tới nhà chơi, chứ có phải dụ mày đi để làm thịt đâu.
- Vâng, vậy em đi.
Lý Thanh Long giơ ngón tay, huýt sáo một tiếng.
- Ô Tiểu Long đó à? Tiếng huýt sao vẫn chói tai như ngày nào nhỉ?
Lý Thanh Long giật mình nhìn lên trên. Văn cũng nhìn theo.
Lan can tầng trên, vịn vào đó một cánh tay mềm mại, mái tóc đen dài, và một gương mặt kiều diễm đang nhìn xuống, nhè nhẹ mỉm cười.
Nụ cười này thật sự rất đẹp, và mê hoặc.
Thật ra thì, cứ là con gái đẹp, và cứ cười, là thành mê hoặc.
Mặt Lý Thanh Long đỏ ửng lên.
- Chị Nguyệt, hôm nay lại đến trường sao?
- Hì hì, lâu lâu tới phụ đạo cho câu lạc bộ múa. Sắp có Hội thao rồi, cũng cần chuẩn bị một chút. Sao, cưng có muốn đăng kí vài tiết mục xiếc thú không? Chị sắp xếp cho.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967725/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.