- Vương Thành Văn!
Thu Mai đang ngồi trên đùi Vũ Hải Hùng, quát lên.
- A! Chị này học cùng lớp với mình, tên là... gì ấy nhỉ?
- Tao tên Thu Mai!
- Không, rõ ràng chị tên là “gì ấy nhỉ”.
- Cái đéo gì, tao tên là Thu Mai, gì ấy nhỉ là cái đéo gì?
- Không, em nhớ rõ thầy Khang toàn gọi chị là “gì ấy nhỉ”.
- Mẹ kiếp! - Thu Mai nổi cáu - Ông Khang đã không nhớ tên tao cũng thôi, đến lượt mày cũng dám không nhớ tên tao? Vì mày lên lớp ngủ suốt ngày nên bạn bè cùng lớp cũng không biết tên! Chị mày tên là Thu Mai!
- Thu Mai gì?
- Thu Mai chứ còn Thu Mai gì?!
- Vậy tức chị tên là “Thu Mai Gì”? Nên thầy Khang mới gọi chị là “Gì”?
- Áaaaaaaaaaaaaaaa!!!!
- Thôi được rồi! - Vũ Hải Hùng đành phải cắt ngang. Đợi thêm chút nữa chắc não mình cũng nứt ra mất, cuộc tranh luận thiếu IQ vãi lúa. Hắn phẩy tay, ra vẻ lãnh đạm, cầm cốc trà sữa lên uống một ngụm, ung dung hỏi. - Mày là Vương Thành Văn đúng không? Đến đây có chuyện gì?
- Em muốn hỏi anh một chuyện.
- Cứ hỏi.
- Anh có làm gì con Kiki không?
Phụt!!
Vừa mới nhấp được một ngụm trà sữa, Vũ Hải Hùng đã phụt hết lên người Thu Mai. Con bé ré lên, giãy đành đạch.
- Sao... sao mày biết?
- Vậy tức là anh làm?
- Tất nhiên là tao... không rồi. - Vũ Hải Hùng biết mình đã lỡ mồm rồi.
- Vậy thì ai làm?
- Tao... không biết, sao mày lại hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967683/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.