Một nắm cát! Thứ ảo giác gì mà là một nắm cát? Và nắm cát ấy lại khiến người ta thích thú tới vậy? Nó có chút gì không hiểu.
Lúc bị con rồng húc phải, nó cũng nhìn thấy ảo giác. Nhưng ảo giác ấy, là một biển cát mênh mông, có núi non, có chân trời, có mặt trời, có vũ trụ.
Nhưng biển cát ấy, theo nó nghĩ, còn thiếu thốn rất nhiều. Thiếu thốn nguồn nước, thiếu thốn cây cối, thiếu thốn các loài sinh vật. Biển cát ấy, quá khô cằn, và thiếu sót.
Với lại, sau ảo giác ấy, nó cũng không cảm thấy mình có gì giỏi hơn, và cũng không bị nghiện thứ thuốc phiện gì đó.
- Bố em cấm em không được động vào thứ thuốc ấy. Vì ảo giác, hình như chỉ là ảo giác. Người ta ảo tưởng rằng học vấn của mình có thể tiến bộ, nhưng nếu thật sự có thể tiến bộ dễ đến thế, rẻ đến thế, thì thế giới đã đầy rẫy thiên tài. Vả lại, dùng thuốc trong thời gian dài, sẽ gây ra rất nhiều tác dụng phụ. Như co rút cơ bắp này, phát điên này, không kiềm chế được bản thân này, nhiều lắm...
- Vậy ý mày là...
- Em đã hỏi ý của bố em, bố nói chuyện này đừng nói cho ai biết, nhưng bố em cũng lăn lộn giang hồ 2 chục năm rồi, cũng có những suy đoán nhất định. Con Drake, là hậu duệ của loài rồng, nhưng trí tuệ lại không cao như rồng, vì vậy, nếu chơi phải loại thuốc kia, biết đâu trong cơn ảo giác, nó lại có được một lượng lớn tri thức, nhờ thế mà tiến hoá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967682/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.