Buổi sáng, Văn đi học. Quang ra chợ. Takezawa ra xem kết quả lô đề. Hôm qua, sau chuyến dã ngoại, Takezawa ngủ quên nên không thể đi coi kết quả.
3 người lại đi cùng đường.
Tới cửa hàng đánh lô, Takezawa vẫy vẫy tụi nhóc. Hắn hứa, nếu lần này trúng lô, cả quán sẽ được ăn uống tẹt ga.
Tới chợ, Quang đi vào, hắn còn phải lấy giày cho thằng Văn. Vì một đôi giày này mà trải qua bao nhiêu là việc.
Chỉ còn mình thằng Văn đến trường. - Ta tới lấy hàng.
Đứng trước gian hàng tối tăm, hắn lớn tiếng gọi.
- Vào đi.
Lần này không phải là giọng nói ma mị ngày đó, mà là giọng khàn khàn của mụ già hôm qua.
Hắn bước vào. Đã vào một lần rồi, lần sau cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.
Hắn tiến sâu tới. Một bàn tay xấu xí lại nắm lấy tay hắn. Lần này, bàn tay ấy đưa cho hắn một chiếc túi. Trong túi, có thể sờ thấy 2 đôi giày.
- Chủ nhân của ngươi đâu? - Quang cất tiếng hỏi.
- Đã đi rồi. - Tiếng khàn khàn trong bóng tối cất lên.
- Đã đi rồi? Đi đâu?
- Có chuyện gì sao?
- Không có gì, muốn hỏi vài câu mà thôi. Khi nào thì hắn... mà chủ của ngươi, là nữ, phải không?
- Đúng vậy.
- Còn trẻ?
- Có gì không?
- Không có gì, muốn xưng hô cho đúng.
- Còn trẻ, rất đẹp. Ngươi muốn tán, phải xếp hàng.
- Ta thèm vào! Khi nào cô ta trở về?
- Không biết. Biết cũng không nói.
- Được lắm, không nói thì thôi. Tiền may đôi giày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967668/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.