Chương trước
Chương sau
12 giờ đêm, 3 người mới về tới nhà hàng.
Chị Thanh vẫn thức đợi bọn họ. Nhìn cả 3 mặt mũi lấm lem, áo quần xộc xệch, ai nấy đều kiệt sức, chị lại quát cho cả 3 một trận.
- Giỏi nhỉ? Lôi em nó trốn học đi chơi, quần áo thì lấm lem bẩn thỉu, không còn gì để nói.
Quang cúi đầu chịu trận. May quá, khẩu súng trường, hắn đã giấu đi. Kiếm của Takezawa, cũng được lau chùi sạch, đến thằng Văn cũng được dặn dò phải im miệng. Nếu chị dâu biết vụ đi dã ngoại này có súng đạn, lại có người chết, chắc hắn sẽ bị lột da thảm không kém gì con Bạch Ngưu ban sáng.
- Thôi, mấy người cũng đói rồi đúng không? Tôi còn để lại vài bát cơm đấy. Chốc tự khoá cửa rồi đi ngủ, nghe chưa?
Cả 3 gật đầu lia lịa. Chị Thanh lên tầng rồi, mới có tiếng thở phào. Không biết ở cái nhà hàng này, ai mới là chủ nhân nữa. 3 người kéo nhau vào bếp, tìm thấy một nồi cơm còn đang cắm, thức ăn vừa mới được hâm nóng. Chỉ là vài món thông thường thôi, mà mùi thơm làm rỏ cả nước dãi.
Thằng Văn khẩu vị không có gì kén chọn, nhưng Quang ăn sơn hào hải vị cũng không ít, mà bữa cơm này, hắn thấy không gì sánh bằng. Đói khát mệt mỏi lại có cơm nóng canh ngọt nhét vào bụng, đúng là thiên đường.
Cả 3 hì hụi ăn uống, tới hơn 12 rưỡi, mới xoa bụng kéo nhau đi ngủ. Đến tầng 3 cũng không kịp lên, kéo nhau cả vào phòng thằng Văn, quần áo không kịp thay, đặt lưng xuống giường là ngáy khò khò. - Da Bạch Ngưu, cát Trầm Sa, lông Lợn Biển. Ta đã mang nguyên liệu tới đây.
Sáng hôm sau, trước gian hàng nhỏ hẹp tối tăm sâu hun hút trong góc chợ, Quang đứng đó, vai xách một cái túi.
Tổ chức săn trộm, đúng là danh bất hư truyền, cái gì cũng có. Đêm qua, trụ sở Thanh Hải nhận được chuyển phát nhanh, là hơn một cân cát Trầm Sa, và 6 túi lông Lợn Biển. Quang cảm thấy hơi có chút áy náy, vì hắn nhận tiền chuộc, mà bỏ mặc con tin không biết sống chết thế nào.
Nhưng nguyên liệu, chỉ mất một ngày đã kiếm đủ, hắn rất hài lòng.
- Ha ha ha!
Tiếng cười khanh khách, ma mị lại cất lên.
- Khách đến cửa hàng, không dám vào hay sao, chỉ dám đứng ngoài vậy?
Lại là khích tướng. Nói thật thì, núi đao biển lửa hắn cũng không sợ, nhưng những thứ kì bí quái quỷ, lại khiến hắn ngập ngừng. Vương tộc, mạnh nhất về khoa học kĩ thuật, yếu nhất là khoản Tâm Linh đó, nói thẳng ra, là sợ ma.
Nhưng sự việc tối hôm qua, lại làm hắn có nhiều điều muốn nói, mà không biết tâm sự cùng ai. Hắn có cảm giác mơ hồ rằng, con người đang đứng sâu trong bóng tối kia, biết gì đó.
Hắn bước vào.
Tối om.
Ánh sáng ban ngày không thể chiếu sâu vào bên trong.
Hắn bước tới. Đã là Ám Hành Sứ Giả, chẳng lẽ còn sợ bóng tối? Thông thường, bóng tối mới là đồng minh của hắn. Hắn lại từng bước đi về phía trước.
Một bàn tay xấu xí, gân guốc, ghẻ lở, chộp lấy tay hắn.
Hắn hoảng hồn, giật lùi về sau, nhưng bàn tay ấy nắm chặt lấy hắn.
Một ngọn đèn dầu được thắp lên, ánh sáng mờ mờ. Ánh lửa hắt lên khuôn mặt xấu xí, khiến hắn giật cả mình. Hắn suýt nữa hét ầm lên.
Là một bà lão, nhỏ con, lưng còng, xấu xí, mũi dài, mắt trắng dã.
Y như những mụ phù thuỷ trong truyện cổ của Cận Tây.
Bà ta cất lên một giọng nói khàn khàn.
- Nguyên liệu.
Hắn run run đưa chiếc túi cho bà ta. Đôi tay xấu xí bẩn thỉu chụp lấy cái túi một cách thô lỗ.
“Giọng nói này, không phải là giọng nói hồi nãy”.
- Chủ nhân của nơi này, là ai?
Bà già giương đôi mắt nhìn hắn. Cánh tay của bà buông tay hắn ra, gương mặt xấu xí dần lùi vào bóng tối. Bóng tối như sâu hun hút, vì ánh đèn dầu, dần dần biến mất.
Lại là tối tăm. Tĩnh lặng.
Đây đó, có tiếng giọt nước nhỏ giọt, rơi tí tách.
Tách! Tách! Tách!
- Đi dã ngoại vui chứ?
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn. Cùng với đó, là một làn khí nhẹ phả vào gáy. Giống như một hơi thở.
Giọt nước vẫn rơi lách tách.
Hắn không động đậy. Hắn cũng không còn hoảng hốt như trước. Lúc này đây, trí tò mò và khao khát hiểu biết vượt xa khỏi sự sợ hãi.
- Ta muốn biết, toàn bộ câu chuyện ngày hôm qua, là như thế nào. M"Noarr, rốt cuộc là ai? Hắn và Ám Hành Sứ Giả, vốn chỉ là một? Giữa Vương tộc và tộc Krabei, có liên hệ thế nào? Vì sao Nam Đế lại nhượng bộ cho tộc Krabei hẳn một vùng vịnh như vậy?
- Ha ha ha. Vương tộc nổi tiếng khao khát tri thức, mà sao chó săn của Vương tộc, lại vô tri thờ ơ tới vậy? Được thôi, để ta kể cho ngươi nghe, câu chuyện về Ám Hành Sứ Giả. Vũ Hải Hùng ngồi sõng soài trên ghế, nhìn những vật dụng vứt ngổn ngang trong nhà kho. Hắn đang nghe đàn em mình báo cáo.
- Anh Hùng, em đã bỏ hẳn 1 ngày để điều tra Vương Thành Văn. Từ bạn học, từ các giáo viên, search cả công cụ tìm kiếm trên mạng, thậm chí, về tận nhà cũ của nó ở chợ cá, để thăm hỏi tình hình.
Kẻ đang báo cáo, là Vinh Mũi Chó. Hắn là tay sai thân tín nhất của Hùng, không phải nhờ chiến lực cường hãn, mà nhờ khả năng nịnh bợ tài tình, và tài nghe ngóng thông tin rất tốt.
Thời đại này, cần những kẻ như vậy, chứ không phải lũ tứ chi phát triển. Hùng thầm nghĩ. Hắn và tên thuộc hạ này, rất hợp gu nhau.
- Có nhớ lời ta dặn, chỉ tập trung tìm kiếm điểm yếu của nó để ta khai thác không?
- Đại ca cứ nghe em kể hết đã.
“Vương Thành Văn, theo như hồ sơ đăng kí, sinh ngày 30/6 năm Kỉ lịch 6000. Bố đã mất sớm, không rõ họ tên. Mẹ 30 tuổi, từng làm việc tại một xưởng chế biến hải sản. Từ năm 6002, cho tới ngày 3/7 vừa qua, 2 mẹ con sinh sống trong một gian nhà nhỏ ở chợ cá. Hiện nay, đang sống trong một nhà hàng...”
- Mày nói dài dòng bỏ mẹ. Vào mục chính đi.
“Theo ý kiến đánh giá từ thầy cô, bạn bè, và phần lớn học sinh trong trường, thì thu được những đánh giá rất giống nhau như sau: vô học, mất dạy, vô liêm sỉ, không có đạo đức, không biết lễ nghĩa, hung hăn càn quấy, gặp ai cũng cắn, chó cậy gần nhà, thích bợ đỡ bám váy Trần Phương Linh. Các hoạt động đáng nói gần đây, đó là: lập kèo đánh nhau với Phùng Huyết Cường, dụ dỗ rất nhiều con nhà giàu lập nhà cái đánh cược, rốt cuộc Trần Phương Linh thắng đậm, đám công tử Hải Thành đều mắc nợ hàng trăm hào. Sau đó, là đánh Đỗ Lương đến mức phải nhập viện. Rồi sau đó, Đỗ Vinh bị Trần Phương Linh doạ đốt nhà, nên dù con mình bị đánh, cũng phải cắn răng nhịn nhục đi xin lỗi. Vụ này rùm beng cả mạng xã hội Hải Thành. Nhưng, đáng sợ nhất là, ngay hôm sau, Đỗ Vinh bị giết chết không rõ hung thủ là ai! Còn Vương Thành Văn, đến cả cô giáo dạy mình, còn bắt quỳ xuống. Cuối cùng, nhờ thầy Kiên đứng ra can ngăn mà vụ việc tạm lắng lại. Vụ việc này cũng đăng đầy trên mạng. Và đáng sợ hơn là, ngày 14/7 vừa qua, cô giáo của nó, cô Vân, cũng bị giết chết! Thủ phạm bị nghi là thầy Kiên, nhưng ngay sau đó, thầy Kiên cũng treo cổ tự vẫn ngay trong tù!”
- Khoan khoan! Mày nói lại tao nghe nào. Vậy là đứa nào đắc tội với thằng Văn, cũng đều chết rất thảm thiết?
- Đúng vậy, Đỗ Vinh bị đốt cháy đen, bị treo trên tường. Cô Vân thì bị đấm nát nội tạng.
- Khoan đã, tao nghe nói, cô Vân bị giết, là do tên sát thủ hàng loạt gì đó làm?
- Vâng, nhưng phía cảnh sát cũng nhận định, rất có thể là hung thủ cố tình bắt chước tên sát thủ, nhằm đánh lạc hướng điều tra. Tất nhiên, hiện nay mọi người đều cho rằng thầy Kiên là hung thủ, nhưng...
- Mày nghĩ là thằng Vương Thành Văn làm? Nó mới lớp 6 thôi á!
- Ngày 1/7, trong trận đấu với Phùng Huyết Cường, Phùng Huyết Cường có bí mật mặc một Hộ giáp cấp 5. Vương Thành Văn đã tung ra một đấm làm rách toách cả Hộ giáp...
- Bộc Phá Quyền? Vớ vẩn!
- Ngay sau đó, Vương Thành Văn cũng dùng một đấm, đánh gãy xương Đỗ Lương, đến mức phải nhập viện. Đỗ Lương, cũng đã Luyện Thể tới cấp 8...
- Ôi mẹ ơi!
- Dùng Bộc Phá Quyền, đánh nát nội tạng của người khác, hoàn toàn có thể. Dù chỉ là giả thuyết, nhưng cũng có thể thấy rằng, Vương Thành Văn là loại người nhỏ nhen, ngoan độc, có thù tất báo, mà báo thù rất thảm. Hơn nữa, nghe nói thằng này còn cực kì mưu mô thủ đoạn.
- Như thế nào?
- Khi thầy Kiên bị bắt đi, nó chính là đứa lao ra kêu rằng thầy ấy vô tội.
- Cái mẹ? Chính nó giết người, đổ oan cho người ta, rồi lại ra kêu người khác vô tội? Cái này là đánh lạc hướng điều tra? Mẹ nó chứ, mới 11 tuổi sao đã khốn nạn tới vậy?
Vũ Hải Hùng đưa ra kết luận, Vương Thành Văn, không thể trực tiếp đắc tội. Nếu không thể trực tiếp đắc tội, thì cần gián tiếp.
Làm người, ai cũng có điểm yếu. Cần tìm ra điểm yếu của nó, phải đánh vào đó, phải khiến nó đau khổ không gì sánh bằng.
- Điểm yếu của nó, theo mày là gì?
- Đây... đây mới là thứ khiến em băn khoăn. Thằng oắt này, dám đứng trước toàn trường, bắt cô giáo mình quỳ xuống. Còn công khai mua điểm để tốt nghiệp Tiểu học, rồi ngang nhiên tham gia đội tuyển. Thứ gọi là danh dự, uy tín, đều bị nó tự tay ném xuống cống. Người đời sỉ vả, chửi bới, nó đều không coi ra gì. Đến cả quý tộc, cảnh sát, nó cũng dám gây chuyện. Trên lớp, nó chả chơi với ai, ngoại trừ Trần Phương Linh, mà Trần Phương Linh, thì chắc không phải là điểm yếu. Thật sự... em không biết, nó có điểm yếu gì nữa.
- Hừm! Khoan đã, mày vừa nói..., là nó sống với mẹ, phải không? Giờ mẹ nó làm gì, ở đâu?
- Mẹ nó đang làm đầu bếp cho một nhà hàng ở gần khu công chức.
- Nhà hàng kiểu gì? Ai làm ông chủ? Có thuộc doanh nghiệp nào không?
- Nhà hàng bình dân thôi anh, đồ ăn đắt nhất cũng không quá 1 hào. Nhà hàng còn chả có tên gọi, nằm trong ngõ số 3 nên mọi người đều gọi là nhà hàng số 3, chắc là không thuộc doanh nghiệp nào. Hôm qua em đã ngó qua cái nhà hàng, không to lắm, nhân viên cũng chỉ có vài người, toàn là phụ nữ. Còn chẳng có bảo vệ trông quán.
Vũ Hải Hùng trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi đánh vào đùi một cái đét.
- Há há há! Mày chuẩn bị vài thứ tao dặn, tao và mày, đi phá cho cái quán đó sập tiệm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.