"Aaaaaaa! Chết rồi, quá giờ về rồi! Mặc Hàn, muội về trước nhé!" - nói rồi Nghê Thường bật dậy.
"Nghê Thường, gặp nhau là có duyên, muội không thể đi với ta về tông môn sao?"
"Mặc Hàn à, huynh đùa hay vậy, chúng ta mới gặp nhau chưa được một ngày thôi đó! Muội còn phải về với tỷ tỷ của muội! Đi trước nha huynh!" - rồi Nghê Thường chạy té khói.
Một khắc sau. Nghê Thường với dáng vẻ như bị ma đuổi quay trở lại chỗ cũ. Nơi Mặc Hàn vẫn đang ngồi.
"Mặc Hàn... huynh có nghe thấy muội gọi không?" - Nghê Thường giả vờ nũng nịu
"Để ta đoán nào, muội không biết đường xuống, còn gặp yêu quái rồi đúng không?" - Mặc Hàn vẫn nhắm mắt nói.
"Huynh liệu sự như thần! Vậy... vậy... huynh... huynh đưa muội xuống được không?" - Nghê Thường lấy hết can đảm để hỏi.
"Biết ngay mà, nhưng tại sao huynh phải giúp?" - Vẫn nhắm mắt, Mặc Hàn trả lời
Tới nước này rồi thì... cho dù phải như vậy đi chăng nữa, cũng phải nhờ huynh ấy đưa xuống mới được! - Nghê Thường nghĩ. Nàng sử dụng đôi mắt lấp la lấp lánh của mình, thay đổi ngoại hình một chút, cài đoá hoa nàng hái bên đường, cầm trên tay thảo dược mà nàng tìm được, cúi người xuống nhìn vào Mặc Hàn.
"Huynh mở mắt ra nhìn muội nhé?" - Nghê Thường tỏ bộ đáng thương. Nhưng lúc này, đột nhiên, Mặc Hàn mở mắt ra nhìn nàng. Lúc này, trước mặt hắn là một mỹ nhân tuyệt sắc. Vốn dĩ, Nghê Thường đã có ngoại hình của một mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ma-truc-dao/2962398/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.