"Thường nhi à~ Muội ngồi xuống một xíu nhé~ Chúng ta nói một số chuyện nho nhỏ nha~" - Quỳnh Hoa cười tươi, nói nhẹ nhàng, từ tốn, và thật chậm. Người khác sẽ thấy nàng đang vui, đang nhẹ nhàng săn sóc cho muội muội của mình. Nhưng không, chỉ người quen thân với Quỳnh Hoa lâu như Nghê Thường mới biết đằng sau khuôn mặt và giọng nói kiểu gì cũng có việc nguy hiểm - đặc biệt là tới tính mạng của nàng - nàng chắc chắn, sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.
"Tỷ à... Muội chợt nhớ ra là... Muội có để quên đồ bên chỗ Thanh Vân tỷ, muội đi lấy rồi quay về nha...." - Nghê Thường ấp úng, nàng sợ những lúc Quỳnh Hoa như vậy, đáng sợ. Nghê Thường từng bước, từng bước, bước đến gần cửa hơn.
Quỳnh Hoa cười con tươi hơn, nhẹ nhàng kéo hai chiếc ghế ra, ngồi xuống. - "Thường nhi à~ Muội định đi đâu vậy?" - rồi lại lập tức nghiêm giọng - "Muội ngồi xuống đây cho ta" - Nói và chỉ vào chiếc ghế còn lại. Nghê Thường chỉ đành nghe lời tỷ tỷ mình, ngồi xuống từ từ, nhưng không giám ngửa mặt lên nhìn Quỳnh Hoa.
"Thứ nhất, tại sao muội lại đi mà chưa nói cho ta biết?"
"Muội... quên mất?" - Nghê Thường miễn cưỡng trả lời. Cùng lúc đó, vẻ mặt của Quỳnh Hoa càng ngày càng... đáng sợ hơn...
"Thứ ba, tại sao muội lại đi vào rừng cấm?"
"Muội... đi nhầm vì không để ý?" - Giọng nói nàng dần nhỏ lại vì cảm nhận được Quỳnh Hoa đang rất kiềm chế để không nổi nóng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ma-truc-dao/2962396/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.