Một lúc sau, Hắc Vũ tất tả chạy về, trên tay còn mang theo rất nhiều thực phẩm. Những tên đệ tử khác thầm nhìn đống thức ăn trên tay Hắc Vũ mà ghen ghét, bực tức, họ từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, có khi nào lại lâm vào tình cảnh màn trời chiếu đất như thế này đâu! Đưa mắt nhìn khắp một lượt, họ cũng chỉ thấy xung quanh là cây cỏ chứ làm sao phân biệt được giống loại, làm sao dám tùy tiện ăn? Dù có ăn phải nấm độc gì đó, họ cũng có sẵn đan dược cứu chữa, nhưng chắc chắn chịu đau khổ là không thể nào tránh khỏi! Cho nên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả bọn bất đắc dĩ nhìn nhau chẳng ai nói gì.
Hắc Vũ càng không để mắt đến những tên đệ tử quý hóa ấy, hắn đã chạy ù đến chỗ Y Nhi, buông đống đồ trên tay xuống đất. Có rau dại, nấm rơm hay thậm chí vài loại thảo mộc quý cũng bị Hắc Vũ hái được. Y Nhi cũng phải bất ngờ, tròn xoe mắt nhìn Hắc Vũ.
– Thế nào? Từng này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ, ta có thể đi kiếm tiếp…
Hắc Vũ hồ hởi nói với Y Nhi.
Y Nhi chưa kịp hoàn hồn, ngây ngẩn một lúc rồi liên tục lắc đầu nói:
– Đủ rồi… Đủ rồi! Không cần thêm nữa đâu…
Hai mắt Hắc Vũ sáng rỡ, liền hối thúc:
– Vậy nàng mau làm thức ăn đi! Nhanh lên! Ta đã đói lắm rồi đây…
Thấy Hắc Vũ mong chờ thức ăn của mình như vậy, Y Nhi cảm thấy ấm ấp trong lòng, nàng khẽ đưa mắt nhìn qua những ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ma-nu-vuong/57526/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.