Dĩ Thành đi rồi, hai người nước mắt lưng tròng ngồi nhìn nhau.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Chị gái cho rằng Dĩ Thành hồi tâm chuyển ý quay về nhận lỗi với mẹ, vội vàng ra mở cửa, bước vào lại là một người hơn ba mươi, gương mặt rất giống Dĩ Thành.
Là anh trai của Dĩ Thành, Dĩ Cương.
Dĩ Cương nói: “Ế, em cũng về sao? Mẹ đâu?”
Gọi một mạch, mẹ, mẹ, vừa vào, liền hỏi một tràng: “Mẹ, con về rồi. Nạm ngâm rượu lần trước mẹ làm còn không? Nếu còn, cho con thêm một ít, vợ con bảo ăn rất ngon.”
Chị gái một bụng tức giận lại không kiềm chế được, xông vào Dĩ Cương nói: “Anh là một kẻ mê vợ, trong mắt cũng chỉ có vợ mình thôi, trong nhà xảy ra chuyện anh cũng không quan tâm, vậy mà cha còn bảo anh là trưởng tử, từ nhỏ đã thiên vị anh, nuôi anh thì có ích gì chứ?”
Dĩ Cương bị mắng một trận như trút nước cả người ngẩn ra, lầm bầm phản bác: “Con nhỏ này, anh đắc tội em chỗ nào? Em cũng không phải sinh được con trai sao? Còn ở đó nói gì, trong nhà có chuyện gì, dù lên núi đao xuống biển lửa anh cũng làm!”
Dĩ Cương xoay đầu nhìn, lúc này mới thấy trên mặt mẹ và em gái đều là nước mắt, hỏi: “Sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
Chị gái đáp: “Cũng không cần anh lên núi đao xuống biển lửa, trước mắt có một việc khó khăn phức tạp, mọi người cùng suy nghĩ đưa ra biện pháp.”
Mẹ Dĩ Thành không ngừng thở dài, rơi lệ, nửa ngày cũng không nói được nguyên nhân, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-khoi-giai/785550/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.