Dĩ Thành nói: “Đúng vậy, con chỉ có thể thích con trai. Xin lỗi mẹ, đã để mẹ lo lắng. Nhưng không còn cách nào khác, đây là thiên tính. Con thích con trai, người con thích, là Thẩm Thiên Việt.” 
_________ 
Hôm đó sau khi tan ca, Dĩ Thành tiện đường ghé vào chợ mua khá nhiều thức ăn, về nhà liền vào bếp, đủ các món chiên xào rán hầm, cả phòng tràn ngập mùi thơm của thức ăn. 
Thiên Việt tủm tỉm cười nằm dài trên bàn ăn nhìn anh, Dĩ Thành cao lớn, nấu ăn rất có nghề, hai nồi thức ăn, được trông coi rất cẩn thận. Giữa thắt lưng buộc tạp dề caro màu xanh lam, lại còn có một đường viền bèo rộng, Thiên Việt nghiêng người, nắm lấy viền bèo kia, cười nói: “Thật sự vừa rời phòng khách đã vào nhà bếp. Vợ ngoan, đêm nay có gạch cua trứng không?” (món ăn được làm từ trứng gà, gừng, dấm và các gia vị khác) 
Canh trong nồi sôi bùng bục, Dĩ Thành muốn mở nắp vung, Thiên Việt lại túm chặt chiếc tạp dề không buông. Dĩ Thành vân vê lỗ tai cậu nói: “Việt Việt, nồi đang sôi.” 
Thiên Việt nói: “Em biết chứ.” Nhưng vẫn không buông tay. 
Dĩ Thành dùng sức, lại bế cậu từ bên kia bàn ăn qua, nói: “Vậy, em giúp anh đánh trứng đi.” 
Thiên Việt có chút lười biếng khuấy trứng trong bát lớn, đem dịch trứng đặc sệt kéo cao cao, từng sợi từng sợi mỏng, ghé sát bên ngọn đèn nhìn, lóng lánh, Dĩ Thành hỏi: “Việt Việt, thú vị không?” 
Thiên Việt chậm rãi đáp: “Thú – vị!” 
Dĩ Thành xoa đầu cậu: “Vậy từ từ chơi.” 
Thiên Việt trái lại buông bát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-khoi-giai/785549/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.