Dĩ Thành nói, Việt Việt, em đừng lẩn tránh nữa, Việt Việt, em nói đi, sao em cứ muốn thử thách anh như vậy?
Đầu Thiên Việt bị bàn tay to lớn của Dĩ Thành ấn lên vai, Thiên Việt có phần mơ mơ hồ hồ. Lại để anh tìm được rồi, người này, đúng là ngoan cố. Hơi thở trên người anh ấm áp như vậy, thanh âm anh bên tai, phiền muộn, mang theo chút nghẹn ngào không thể nghe thấy.
Dĩ Thành lại nói: “Thật đấy Việt Việt, em đừng chạy nữa. Anh tìm em đến sắp phát điên luôn. Ngày nào cũng ngồi tán gẫu với các cụ ông cụ bà, cả mẹ nuôi cũng nhận hai người rồi.”
Thiên Việt nói, “Gì cơ?”
Dĩ Thành bỗng nhiên ngượng ngùng: “Là… là thế này, chỗ bọn họ, vẫn chưa có ban quản lý, anh đành phải nói chuyện với bọn họ, hỏi họ có từng gặp em không. Kết quả, nói chuyện một hồi lại có duyên, liền nhận làm mẹ nuôi.”
Thiên Việt chống tay xuống giường kinh ngạc nhìn Dĩ Thành, hồi lâu mới hoàn hồn lại, sau đó nói: “Oh –––” Cậu cố tình kéo dài giọng, vẻ mặt lại có phần trêu chọc: “Lạ nhỉ, sao các mẹ nuôi không dẫn anh về nhà làm con rể?”
Dĩ Thành ấp úng ngượng ngập đáp: “Khụ… đó là… đó là… bởi vì… anh… anh nói với họ… anh… có vợ rồi.”
Thiên Việt quay đầu, cười nói: “Tức là đã có rồi.” Dĩ Thành ôm mặt cậu quay lại, nghiêm túc nói: “Việt Việt, chúng ta về nhà đi.”
Thiên Việt im lặng.
Dĩ Thành nói: “Có một chuyện, anh vẫn luôn muốn nói với em. Thật ra, đêm đó, đêm hôm quốc khánh đó, người uống say… là em. Anh… không có say, Việt Việt.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-khoi-giai/785536/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.