Mồ hôi toát ra trên trán Thiên Việt chảy men theo gò má, hai tay càng lúc càng lạnh thêm.
Thị Dĩ Thành cuống cuồng hỏi: “Việt Việt, em sao vậy? Em sao vậy? Việt Việt, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì!”
Thiên Việt run rẩy chỉ tủ quần áo nói: “Trong ngăn kéo, có thuốc.”
Dĩ Thành vội mở ngăn tủ ra, bên trong, quả nhiên có một lọ thuốc, Dĩ Thành cầm lên nhìn, là thuốc trị viêm túi mật giúp tiêu viêm lợi mật. Dĩ Thành rót nước, còn chưa kịp đưa thuốc đến tay Thiên Việt, cậu đã bụm miệng, ngã xuống giường, loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc Dĩ Thành đi theo, mới phát hiện Thiên Việt đã khóa trái cửa, chỉ nghe thấy cậu nôn đến trời đất quay cuồng ở bên trong, Dĩ Thành nóng ruột chỉ biết bóp tay ở bên ngoài, sau đó dán vào cửa không ngừng gọi, Việt Việt, Việt Việt, Việt Việt.
Thiên Việt gian nan đứng lên, gạt cần xả nước bồn vệ sinh, lại mở nước đầy bồn rửa mặt, vùi mặt vào trong làn nước lạnh, cái lạnh trong đêm gần như mang đến cảm giác buốt thấu xương, đôi vai Thiên Việt không ngừng lẩy bẩy.
Ngẩng đầu lên, nước lạnh chảy dài trên khuôn mặt, còn có dòng nước ấm nóng xen lẫn đồng thời lăn xuống.
Thiên Việt chậm rãi mở cửa, Dĩ Thành vội bước tới đỡ lấy thân thể lảo đảo sắp ngã của cậu.
Ôm cậu quay về lại bên giường, đưa thuốc cho cậu uống.
Tình trạng của Thiên Việt cũng dần dần khá hơn.
Dĩ Thành cũng không dám về phòng ngủ, chỉ ngồi bên giường ôm cậu. Thiên Việt mở to mắt, dường như một chút buồn ngủ cũng không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-khoi-giai/785527/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.