Một bóng người cao lớn đứng dưới tàng cây, trong tay cầm trường kiếm bị Tạ Tuyết Thần bỏ quên. Bước chân Tạ Tuyết Thần chậm lại, đi đến sau lưng nam nhân, thấp giọng gọi một tiếng: "Phụ thân." 
Tạ Đạo Thành nghiêng mắt nhìn đứa con trai mình coi trọng nhất. 
Tạ Đạo Thành, thành chủ thành Ủng Tuyết, tư chất bình thường, hai trăm tuổi mới đạt cảnh giới pháp tướng, còn Tạ Tuyết Thần, là đứa con mà sau khi hắn thành tôn giả pháp tướng hạ sinh với thê tử. 
Cuộc đời hắn có mười đứa con, nhưng trong mắt hắn, chỉ có một. Trời sinh mười khiếu, xưa nay hiếm thấy, đứa bé này sinh ra bất phàm, là hi vọng của thành Ủng Tuyết, là ngôi sao mai phá vỡ màn đêm dài của kiếm đạo. 
Vậy mà, hắn lại để kiếm của mình ở nơi này! Kiếm, là mạng của kiếm tu! 
Tạ Đạo Thành khắc chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng hỏi: "Con đã đi đâu?" 
Tạ Tuyết Thần không nói dối, dù hắn biết nếu nói thật, sẽ bị phụ thân trách phạt. 
"Con.. Con cứu được một con Tuyết Miêu, nó tặng lại con một con ngân cá." Hắn cẩn thận từng li từng tí lấy con ngân cá trong ngực ra, nâng trong lòng bàn tay. 
"Cứu được Tuyết Miêu, sao lại còn muốn đi theo nó rời khỏi sườn núi Vấn Tuyết?" Tạ Đạo Thành hỏi. 
Tạ Tuyết Thần không biết nên trả lời như thế nào, lúc đôi mắt màu xanh lam của mèo con nhìn về phía hắn, hắn không nhịn được liền đi theo. 
Tạ Đạo Thành thấy Tạ Tuyết Thần không trả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-dao-hoa-nhat-the-khai/3391726/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.