Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nhìn Mộ Huyền Linh, khàn giọng hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
Mộ Huyền Linh chậm rãi đứng dậy, tỉnh bơ nói: "Chúng ta là phu thê mà, chẳng lẽ phu thê không được ngủ chung giường sao?"
Tạ Tuyết Thần im lặng, chỉ nhẹ nhàng thở hắt ra: "Hừ."
Giữa bọn bọ, quan hệ gì cũng được, chỉ có phu thê là không.
Mộ Huyền Linh bò lên trên giường, không để ý tới sắc mặt lạnh như băng của Tạ Tuyết Thần, chui thẳng vào trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh.
"Tạ tông chủ, ngủ đi." Mộ Huyền Linh thản nhiên nói.
Tạ Tuyết Thần hít vào một hơi thật sâu, giọng khàn khàn: "Cô ở đây, ta đi chỗ khác."
Nói rồi định đứng dậy.
Nhưng cổ tay đã bị Mộ Huyền Linh túm lấy.
"Tạ tông chủ, nói một chút đạo lý đi." Mộ Huyền Linh ngáp một cái, ánh mắt tràn ngập sương mù ba phần buồn ngủ ba phần tủm tỉm cười: "Bây giờ ngươi đánh thắng được ta không?"
Sắc mặt Tạ Tuyết Thần cứng đờ, không trả lời.
"Nếu ta muốn làm gì ngươi, ngươi đỡ được sao?"
Thấy Tạ Tuyết Thần không phản bác được, Mộ Huyền Linh mỉm cười, vỗ vỗ giường, cưng chiều dỗ một tiếng: "Ngoan, nằm xuống ngủ đi."
Tạ Tuyết Thần cảm thấy đạo tâm lung lay sắp đổ.
Con đường kiếm tu là thẳng thắn không khuất phục, là mưu tiến không lui. Sinh ra đã phi phàm, chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế này. Nếu nhún nhường thì đạo tâm lung lay, còn nếu chống cự tới cùng thì sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-dao-hoa-nhat-the-khai/3391707/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.