Mộ Huyền Linh nhận lấy khay, giọng nói dịu dàng ngoan ngoãn: "Cảm ơn bà, đúng lúc bọn ta đang đói. Tướng công ta tỉnh rồi, sáng sớm ngày mai bọn ta sẽ đi, không làm phiền mọi người nữa."
Bà lão cười ha hả: "Không sao, nơi này hoang vắng, các ngươi dưỡng thương ở đây, không sợ bị kẻ thù đuổi theo. Ta nghe con trai ta nói, tướng công của cô bị thương không nhẹ, qua mấy ngày nữa chờ vết thương khép lại rồi hẵng đi cũng không muộn. Vừa hay con trai ta biết chút y thuật, có thể giúp hắn thay thuốc."
Mộ Huyền Linh cười đáp: "Vậy là làm phiền rồi."
Bà lão cười vẫy tay: "Không đâu, ta ra ngoài trước, các ngươi cần gì, cứ việc nói với bà già này."
Bà lão thấy mặt Tạ Tuyết Thần, cảm thấy dáng dấp thiếu niên này thật tuấn tú, chỉ là lạnh lùng quá, khiến người khác thấy sợ, còn tiểu cô nương lại ngoãn ngoãn ngọt ngào khiến người gặp người thích.
Bà đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tạ Tuyết Thần nhìn qua bát cháo hoa, lại nhìn về phía Mộ Huyền Linh.
Mộ Huyền Linh nói: "Được rồi, lúc nãy là ta nói dối. Sau khi ngươi ngất, ta bị phong ấn kinh mạch, không thể động đậy, cũng may có một thợ săn đi qua, chính là con trai bà lão này, cả nhà họ đã cứu chúng ta. Ta vất vả lắm mới giải được phong ấn, liền nói với bọn họ, chúng ta là phu thê đang đi bỏ trốn, ta là tiểu thư khuê các giàu có, ngươi là kiếm khách giang hồ nghèo túng, người nhà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-dao-hoa-nhat-the-khai/3391706/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.