Chương trước
Chương sau
“Vâng!”

Nghe được lời Đại trưởng lão nói, tất cả mọi người đều cung kính đáp lại.

Đại trưởng lão nói xong thì nhìn về phía Lý Phong, cười nói: “Lý Phong, về sau trong phủ có bất cứ chuyện gì ngươi cũng không cần phải xen vào, chỉ căn cố gắng tăng cường thuật Thần vẫn. Nếu có kẻ nào dám gây phiền phức cho ngươi thì ngươi có thể thông qua ngọc bài liên hệ trực tiếp với ta."

Ông ta vung tay lên, một ngọc bài màu trắng xuất hiện trong tay Lý Phong.

Mọi người ở đây đều sững sờ, Đại trưởng lão của phủ Thần Văn chính là cường giả trình tự Thất Phách cảnh.

Nếu như Tam Hồn cảnh không ra tay thì ông ta chính là sự tồn tại cường đại nhất.

“Có Đại trưởng lão ở đây thì sau này phủ Thần Văn sẽ không có bất cứ người nào dám đi gây phiền phức cho Lý Phong nữa, cho dù là các trưởng lão khác cũng không được."

Tất cả mọi người hít sâu một hơi, nhìn về phía thanh niên bên cạnh tấm bia đá.

Từ hôm nay trở đi, thanh niên này đã là cá chép hóa rồng, trở thành đệ tử số một của phủ Thần Văn!

Nhìn thấy dáng vẻ sung sướng đó của Đại trưởng lão phủ Thần Văn, nhóm người Châu Vô Nhai lại âm thầm than thở trong lòng, tiếc nuối tại sao thế lực của mình lại không có nhân tài như vậy cơ chứ.

“Hiện giờ, thêm cả Lý Phong, vậy là phủ Thần Văn. đã có được ba thiên tài có thiên phú màu đỏ rồi. Châu Vô Nhai không nhịn được than thở.

Trong lòng ông ta không khỏi hối hận. Lúc trước ở quận Hoang Lâm đúng là ông ta đã xem nhẹ Lý Phong.Dù cho trên người ông ta lúc đó có linh dược loại trị thương 5000 năm thì chắc chẩn ông ta cũng giống như Trạm Lô, không nguyện ý lấy ra.

Học viện Thiên Vũ của bọn họ cũng thu nhận Thần văn sư, nhưng thiên phú mạnh nhất cũng chỉ ngang với đệ tử nòng cốt bình thường của phủ Thần Văn mà thôi. Nếu như biết trước thiên phú của Lý Phong cường đại như vậy thì lúc đó ông ta chắc chắn sẽ không chút do dự mà cứu em gái Lý Phong.

Trạm Lô lúc này cũng nhìn về phía Lý Phong, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng trong lòng ông ta cũng không hối hận gì cả. Huyền Đạo môn bọn họ không quan tâm đến Thần Văn, chỉ quan tâm đến thực lực. Lý Phong có thiên phú Thần văn sư rất mạnh, nhưng lại chẳng có sức hấp. dẫn đối với ông ta

“Ha ha." Nghe được Châu Vô Nhai nói như vậy Đại trưởng lão lại cười ha ha, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.

“Lý Phong, cố gắng nỗ lực. Lát nữa ta sẽ phân phó một chút, sau này nếu ngươi muốn lấy linh dược nào để luyện chế Thần văn thì hoàn toàn miễn phí, cứ trực tiếp đi lấy là được” Đại trưởng lão nhìn vẽ phía Lý Phong, cười nói.

Hiện giờ trình độ Thần văn của Lý Phong không cao, nhưng dựa vào thiên phú mà hẳn bày ra bây giờ. thì ông ta tin tưởng Lý Phong có thể nhanh chóng tiến bộ, thuật Thần văn cũng nhanh chóng tăng lên.

Vút!

Sau khi nói xong, thân ảnh của Đại trưởng lão lập tức biến mất.

Những trưởng lão khác đều cười nói vài câu.

Đường Trung Nguyên đi tới trước mặt Lý Phong, vỗ vai hắn, gương mặt cũng tràn đây vui sướng: "Không tồi, không uổng công Tân nha đầu và Linh Hân nha đầu cầu xin cho ngươi”

“Tân Chỉ Lan và Linh Hân cầu xin cho ta?” Lý Phong nghe vậy thì sửng sốt.

Lúc trước Tam trưởng lão nói hẳn bị phạt một năm là hẳn đã cảm thấy có điểm kỳ lạ rồi.

Sau đó, Đường Trung Nguyên rời đi. Nhóm người Châu Vô Nhai và Trạm Lô cũng rời khỏi nơi này.

“Lý Phong, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà thiên phú của ngươi đã đạt được tới trình độ này” Sau khi các vị trưởng lão rời đi, Vương Tuấn đi tới rước mặt Lý Phong, trăm giọng nói: “Trong số những người trẻ tuổi, ngươi là người duy nhất là Vương Tuấn này khâm phục.”

Anh ta nói xong thì vung tay phải lên, sau đó trong tay xuất hiện một chiếc nhẫn không gian.

“Chuyện lúc trước là chúng ta không đúng, đây là bồi thường của chúng ta.”

Anh ta nhìn vẽ phía Vương Nguyên ở phía xa lạnh lùng nói: "Còn không mau lại đây!"

Mặc dù sắc mặt của Vương Nguyên vô cùng khó coi, nhưng vẫn đi tới bên cạnh Vương Tuấn. Anh ta nhìn Lý Phong, cúi đầu nói: “Lý Phong, xin lỗi”

“Vương Nguyên xin lỗi rồi!"

“Vương Tuấn đúng là người co được dãn được. Hiện giờ anh ta không đối phó được Lý Phong nên trực tiếp lựa chọn làm hòa với hắn."

“Đây mới là người thông minh. Đại trưởng lão đã nói như thế rồi, làm gì có ai dám tới gây phiền toái cho Lý Phong nữa?"

Mọi người nhìn tình cảnh trước mắt.

Lý Phong liếc nhìn hai người trước mắt một cái, nhận lấy nhẫn, đồng thời quan sát đồ vật bên trong.

“Hai mươi linh dược ngũ phẩm?”

Hắn xem xét một chút, sau đó hờ hững nói: “Ta nhận.”

Mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng Lý Phong cũng đánh giá khá cao Vương Tuấn.

“Được rồi, chờ sau này đến thời điểm khảo hạch, ta nhất định sẽ so tài với Lý Phong sư đệ một phen." Nhìn thấy Lý Phong nhận lấy nhắn không gian, Vương Tuấn mỉm cười nói.

Sau đó, anh ta cũng không nói thêm gì nữa, dẫn theo Vương Nguyên rời khỏi nơi này.

Lý Phong cũng đi tới một chỗ.

“Gì?"

Nhìn thấy Lý Phong tới trước mặt mình, Linh Hân lạnh lùng hỏi.

"Cảm ơn cô đã cầu xin cho ta” Lý Phong nhìn về phía Linh Hân, cảm ơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.