Vương Ngữ Yên không đành lòng nhìn khuôn mặt xấu xí này, nhưng tronglòng cũng hiểu rõ tuyệt đối không thể đồng tình với A Tử được. A Tử độcác tùy hứng, nhưng ông trời lại ban cho nàng vẻ ngoài xinh đẹp, khiếncho sự tàn khốc của A Tử được đẩy tới cực hạn. Hiện giờ nàng võ công mất hết, dung mạo cũng bị hủy, nhưng tâm địa độc ác thì chỉ có tăng chứkhông có giảm, thực sự không biết nàng sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.
Mộ Dung Phục trầm ngâm một lát, hỏi A Tử: “A Tử, ngươi nếu quay về Đại Lý, còn có thể tiếp tục sống sung sướng, lại cũng có thể truyền ngự y xemvết thương trên mặt cho ngươi, ngươi có bằng lòng quay về không?”
“Vết thương trên mặt ta…Hắn ngay cả một cái khăn che mặt cũng không cho ta!” A Tử vẫn lăn lộn khóc trên mặt đất, “Nhiều người dùng ánh mắt thươnghại nhìn ta như vậy, ta sống còn không bằng chết!”
Mộ Dung Phụcthấy bộ dạng này của nàng, liền quát “Ngươi đừng tưởng rằng chúng ta làtỷ tỷ, tỷ phu của ngươi thì ngươi có thể làm nũng! Lão tặc kia ta đãgiết, cho nên hoàn toàn có thể để ngươi ở lại đây. Hiện giờ nếu ngươiđồng ý quay về Đại Lý, ta sẽ sai người tới đón. Còn nếu không, chúng tasẽ để ngươi lại đây, mặc kệ ngươi.”
A Tử nghe vậy, lập tức không khóc nữa, ráo hoảnh hỏi: “Mặt ta, còn có thể chữa trị không?”
“Cha ngươi là vương gia Đại Lý, chẳng lẽ còn sợ không mời được thần y sao?Ngươi ở bên ngoài trì hoãn càng lâu, khuôn mặt sợ rằng sẽ càng khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-long-chi-cuu-lai-truot-chan-mo-dung-thieu-nien/11937/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.