Lúc Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên trở về Thái Hồ, trời chiều đã chuyểnsang chạng vạng. Ngồi ở trên thuyền, nhìn vò rượu vỡ bên bờ sông, VươngNgữ Yên thở dài, tùy tay ngắt một cái đài sen, bóc vỏ hạt sen, vừa muốnrút tâm sen ra, lại nhớ tới dân gian hay nói “Hạt sen tâm đắng”. Nàngnâng má, thầm nghĩ, Tiêu Viễn Sơn đại thúc kia, cũng khổ tâm đắng lòngnhư tâm sen này sao?
“Yên nhi, hình như sau khi gặp vị tiềnbối kia, ngươi liền không vui.” Mộ Dung Phục một bên khua mái chèo, mộtbên lại nhìn sắc mặt của nàng, “Suy nghĩ cái gì vậy?”
Vương NgữYên cố nhịn, lại cảm thấy ở trước mặt Mộ Dung Phục nàng không thể chedấu nổi tâm tình, liền thành thành thật thật nói: “Ta suy nghĩ tới lờicủa huynh, vị tiền bối kia trước ngực xăm hình đầu sói, khả năng rất lớn là võ sĩ Khiết Đan.”
Nàng tạm dừng trong chốc lát, lại thấy ánhmắt cổ vũ của Mộ Dung Phục, liền chậm rãi nói tiếp: “Người Khiết Đan vàngười Hán trước giờ như nước với lửa, tại sao vị tiền bối kia cũng biếtsử dụng võ công của Trung Nguyên.”
“Hơn nữa, nhìn công phu củaông ấy, nếu đi lại trong chốn giang hồ, cũng là số một số hai.” Mộ DungPhục lại tiếp lời, “Điểm này cũng là nỗi băn khoăn của ta. Hơn nữa, vịtiền bối kia mang lại cho ta một cảm giác rất quen thuộc…”
Hắncầm lấy hạt sen trong tay nàng, rút tâm sen ra, rồi đưa đến miệng nàng,ôn nhu nói: “Ngươi yên tâm, vị tiền bối kia không có ác ý gì với chúngta. Nếu giả sử ngươi không biết trên người ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-long-chi-cuu-lai-truot-chan-mo-dung-thieu-nien/11929/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.