Đã mang cái nghiệp đèo bòng,Bên Tần bên Sở biết trông bên nào.***Bọn Đoàn Chính Thuần quay trở về vương phủ, nội đường đã bày tiệc xong. Trên bàn rượu ngoại trừ vợ chồng Đoàn Chính Thuần và Đoàn Dự chỉ có thêm một mình Mộc Uyển Thanh, chung quanh đầy tớ hầu hạ phải đến mười bảy mười tám người. Trong đời Mộc Uyển Thanh làm gì từng nhìn thấy khí tượng vinh hoa phú quí như thế này bao giờ? Những món ăn đem lên cũng toàn là những thừ nàng chưa từng nếm, đến nghe nói cũng chưa. Nàng thấy ông bà Trấn Nam Vương coi mình như người trong nhà, chỉ có hai người được ngồi ăn chung quả như mở cờ trong bụng.Đoàn Dự thấy mẹ mình đối với phụ thân ra chiều lạnh nhạt, cũng không uống rượu, chẳng ăn mặn chỉ gắp mấy món chay, bèn rót một chén rượu, đứng lên bưng hai tay nói:-Mẹ, con xin kính mẹ một chén. Mừng mẹ đã đoàn tụ với cha con, ba người một nhà chúng ta cùng hưởng cái vui xum họp.Ngọc Hư tản nhân đáp:-Ta không uống rượu.Đoàn Dự lại rót một chén khác, đưa mắt cho Mộc Uyển Thanh, nói:-Mộc cô nương cũng kính mẹ một chén.Mộc Uyển Thanh liền cầm chén rượu đứng lên. Ngọc Hư tản nhân nghĩ mình không nên thái quá lãnh đạm đối với Mộc Uyển Thanh, liền mỉm cười nói:-Cô nương, thằng bé nhà ta tính lông bông lắm, cha mẹ không trị nổi, sau này cô phải giúp chúng ta giữ rịt nó mới được.Mộc Uyển Thanh đáp:-Nếu anh ấy không nghe lời, tiểu nữ sẽ nắm tai đánh cho một trận thật đau.Ngọc Hư tản nhân phì cười, đưa mắt cho trượng phu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-long-bat-bo-ban-moi/195738/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.