Chàng là con cái nhà ai,Để cho thiếp phải trúc mai đi tìm?***Nói hai chữ "thiếp" rồi không nói thêm được nữa. Đoàn Dự thấy nàng mặt đỏ bừng, nước mắt rưng rưng, trông thật kiều diễm, càng thấy yêu hơn nói nhỏ:-Ta mong còn chưa được, nàng yên tâm, mẹ ta cũng thương em lắm.Mộc Uyển Thanh sắp khóc bỗng bật cười hạ giọng:-Mẹ anh có thích em hay không, điều đó đâu phải là chủ yếu.Ý nàng muốn bảo là "chỉ cần anh yêu em thế cũng đủ rồi". Đoàn Dự nghe vậy bỗng nổi sóng tình, đưa mắt thấy mẹ đang nhìn mình cười nửa miệng bối rối không để đâu cho hết.Đến khoảng giờ thân thì chỉ còn cách thành Đại Lý chừng hai ba chục dặm thấy xa xa trước mặt bụi bay mù mịt, khoảng một nghìn kỵ binh xếp thành hàng ngũ chạy tới, hai bên hai lá cờ màu vàng nhạt phất phới bay, một bên thêu "Trấn Nam" hai chữ màu đỏ, còn một bên thêu hai chữ "Bảo Quốc" màu đen. Đoàn Dự kêu lên:-Mẹ ơi, cha con đích thân ra đón mẹ kìa.Ngọc Hư tản nhân hừ một tiếng ghìm cương đứng lại. Bọn Cao Thăng Thái tất cả lập tức xuống ngựa, đứng tránh ra hai bên đường. Đoàn Dự giục ngựa chạy lên, Mộc Uyển Thanh chần chừ rồi cũng đuổi theo sau.Chỉ giây lát hai bên đến gần, Đoàn Dự kêu lớn:-Gia gia, mẹ con về đây.Hai tên kỳ thủ liền giạt qua hai bên, một người mặc áo bào tía, cưỡi một con ngựa trắng cao lớn chạy vọt lên, quát lớn:-Dự nhi, mi quả thật quấy phá quá lắm, làm cho Cao thúc thúc phải bị trọng thương, ta phải đánh cho gãy hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-long-bat-bo-ban-moi/195737/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.