Chương trước
Chương sau
Ta ngươi chung mối tơ lòng,Bên gà bên vịt cũng cùng tương tư.Hồ đồ nọ xọ ra kia,Tình dài kế vắn biết chia đường nào?** *Hư Trúc nhìn xuống thâm cốc, cũng đành bó tay, nhìn lại bộ dạngbồn chồn của những phụ nữ nghĩ thầm: "Ai ai cũng gọi ta là chủ nhân, lúcgặp chuyện khó, người kêu bằng chủ này lại không có được một kế thìcòn ra ngô ra khoai gì nữa? Trong kinh có viết là: Nếu có ai đến cầu, dùchân tay tai mũi, đầu mắt thịt xương, máu huyết thân thể, Bồ Tát Ma HaTát thấy đã cầu thì đều hoan hỉ mà cho ngay. Lục độ của Bồ Tát thì thứnhất là bố thí, ta còn sợ gì nữa?". Nghĩ thế rồi y liền cởi chiếc áo PhùMẫn Nghi vừa may cho vừa nói:- Thạch tẩu, xin chị cho ta mượn binh khí một chút.Thạch tẩu đáp:- Vâng.Bà ta liền quay ngược liễu diệp đao khom lưng đưa cán đao lên choHư Trúc. Hư Trúc cầm lấy, vận Bắc Minh chân khí lên mũi đao, cổ tayhơi rung một cái nghe soẹt một tiếng đã chặt đứt nửa sợi dây xích còndính vào vách núi. Thanh đao vừa mỏng vừa nhỏ, chỉ sắc bén thôi chứkhông phải là bảo đao nhưng chân khí của y truyền vào, chặt xích sắtcũng chẳng khác gì tre gỗ. Sợi dây xích đó còn dính trên vách núi chừnghai trượng ba thước, Hư Trúc nắm dây xích, đưa trả đao lại cho Thạch tẩu,đề khí nhảy vọt qua bờ bên kia.Quần nữ ai nấy kinh hoảng la lên. Dư bà bà, Thạch tẩu, Phù MẫnNghi tất cả đều gọi:- Chủ nhân không nên mạo hiểm.Trong tiếng kêu la của mọi người, Hư Trúc đã lao người ra ngoàivực, chân khí trong người lưu chuyển, nhẹ nhàng bay vọt về trước, độtnhiên chân khí toát ra, người lập tức tụt hẫng xuống, y liền vung sợi dâyxích trong tay cuốn lấy sợi xích còn đang lủng lẳng ở bờ bên kia, mượnsức, thân hình đang rơi xuống lại vọt lên, hạ chân xuống bờ đối diện. Yquay lại nói:- Tất cả nghỉ ngơi một chút, ta đi thám thính xem thế nào.Cả bọn Dư bà bà ai nấy vừa kinh hoàng vừa bội phục, lại thêm cảmkích cùng đáp:- Xin chủ nhân cẩn thận.Hư Trúc chạy về phía có tiếng kêu thảm thiết vọng lại, đi đến mộtcon đường hẹp, đá ngổn ngang, thấy có mấy xác đàn bà nằm dưới đất,đầu một nơi, người một nẻo, máu tươi vẫn còn từ cổ rỉ ra. Hư Trúc chắptay nói:- A Di Đà Phật! Tội thay! Tội thay!Y vội vàng niệm một đoạn kinh Vãng Sinh Chú, rồi rảo bước chạytheo con đường nhỏ lên trên núi, càng chạy càng cao, mây trắng chungquanh càng lúc càng dầy đặc, chưa đầy một giờ đã lên đến chỗ cao nhấtcủa Phiêu Miểu Phong, đứng giữa đám sương mù đưa mắt nhìn chungquanh chỉ thấy toàn là cây tùng, nhưng tuyệt nhiên không nghe tiếngngười nào cả, trong bụng thầm hỏi: "Không lẽ chư nữ trong Quân ThiênBộ bị giết sạch cả rồi sao? Gây ra nghiệp thật là lớn quá!". Y hái hai quảtùng, bỏ vào trong túi nghĩ thầm: "Ném tùng cầu có thể chết người, ta ratay phải thật nhẹ, cốt sao dọa cho địch sợ chạy mất chứ đừng giết người".Nhìn xuống thấy một con đường lát bằng đá xanh, mỗi phiến đá phảirộng đến ba thước, dài đến tám thước, thật đều đặn, làm được con đườngnhư thế này tốn không biết bao nhiêu công lao, xem chừng không phảithủ hạ của Đồng Mỗ làm được. Con đường đá xanh đó phải dài đến haidặm, cuối cùng là một vọng gác bằng đá đồ sộ cao vòi vọi, hai bên trướccửa có hai con đại bàng bằng đá đứng chầu, cao phải đến ba trượng, mỏkhoằm, vuốt sắc coi thật phi phàm. Cửa vọng gác khép hờ nhưng khôngthấy bóng dáng một ai.Hư Trúc lẻn vào trong cửa, xuyên qua hai đình viện, bỗng nghe tiếngngười hầm hè quát:- Nơi chứa chất các thứ quí giá của mụ giặc già ở chỗ nào? Cácngươi có nói không thì bảo?Tiếng một người đàn bà mắng trả lại:- Cẩu nô tài, đã đến nước này không lẽ bọn ta còn mong sống haysao? Các ngươi chớ có si tâm vọng tưởng.Lại có tiếng đàn ông nói:- Vân đảo chủ, có gì mình cứ nhẹ nhàng mà nói, việc gì phải làmdữ? Đối xử với đàn bà con gái như thế không khỏi khiếm lễ hay sao?Hư Trúc nghe giọng khuyên giải đúng là Đại Lý Đoàn công tử, khitrước bọn Ô Lão Đại định giết Đồng Mỗ, cũng chỉ có mình Đoàn Dự làkhông đồng ý, nghĩ thầm: "Vị công tử này xem ra không biết võ côngnhưng anh hùng can đảm, bụng dạ hiệp nghĩa, hơn xa những kẻ cao thủvõ học, khiến ai cũng phải kính phục". Lại nghe tiếng gã đảo chủ họ Vânkia nói:- Hừ hừ, bọn quỉ a đầu chúng bay tưởng chết là xong nhưng trên đờinày muốn chết cũng đâu phải dễ? Đảo Bích Thạch chúng ta có mười bảyhình phạt quái lạ, để ta cho chúng bay nếm mùi từng món một cho biếttay. Nghe nói Hắc Thạch Động, Phục Sa Đảo có những kỳ hình quái phạtcòn hơn đảo Bích Thạch chúng ta nhiều, sao không cho anh em được xemcho biết.Rất nhiều người lên tiếng phụ họa, lại có người nói:- Các anh em mình thi tài, để xem đảo nào, động nào có hình phạtghê gớm nhất.Cứ theo tiếng ồn mà luận, trong sảnh đường không dưới vài trămngười, nói qua nói lại nhao nhao như chợ vỡ, điếc cả tai. Hư Trúc định tìmmột khe hở nhìn vào nhưng tòa đại sảnh này xây toàn bằng đá không cókẽ nứt. Y nghĩ ra một cách bốc đất xoa lên mặt cho nhem nhuốc rồi thảnnhiên tiến vào.Chỉ thấy trong phòng bàn ghế chỗ nào cũng đầy người, đến hơn nửakhông có chỗ nên ngồi phệt dưới đất, cũng có người đi qua đi lại, nói nóicười cười. Dưới đất có chừng hai chục người đàn bà mặc áo vàng, là chưnữ thuộc Quân Thiên Bộ không cử động được, hiển nhiên đã bị điểmhuyệt, có đến hơn nửa máu me đầm đìa, bị thương không phải nhẹ. Trongsảnh vốn dĩ đang bát nháo, khi Hư Trúc bước vào cũng có dăm người đưamắt nhìn, thấy không phải đàn bà cho là không phải người của cung LinhThứu, chắc mẩm môn nhân đệ tử của đảo động nào đây nên cũng khôngđể ý.Hư Trúc ngồi xuống ngạch cửa, đưa mắt nhìn bốn bề, thấy Ô LãoĐại ngồi trên một chiếc ghế bành nơi phía tây, vẻ mặt tiều tụy nhưngtrong ánh mắt vẫn có phần hung tợn. Một gã đen đủi cao to tay cầm roida, đứng bên cạnh những người thuộc Quân Thiên Bộ, miệng quát tháochửi rủa, uy hiếp bắt họ chỉ chỗ Đồng Mỗ dấu bảo vật thế nhưng ai nấythà chết chứ không chịu hé răng. Ô Lão Đại nói:- Bọn a đầu các ngươi đừng hi vọng gì nữa, ta nói cho mà biết, ĐồngMỗ đã bị sư muội Lý Thu Thủy giết chết rồi, chính mắt ta thấy, không lẽcòn giả hay sao? Các ngươi khôn hồn thì mau hàng phục, bọn ta sẽ khônglàm khó gì đâu.Một người đàn bà áo vàng trung niên rít lên:- Đừng có nói tầm bậy! Tôn chủ võ công cái thế, đã luyện thànhthân thể Kim Cương Bất Hoại, làm gì có ai đả thương được lão nhân gia?Các ngươi vọng tưởng đoạt được bảo quyết phá giải Sinh Tử Phù thì đúnglà nằm mơ. Không nói gì tôn chủ ắt là an nhiên vô sự, trong chớp mắt sẽlên núi bây giờ, trừng trị bọn phản tặc vạn ác bất xá các ngươi, dẫu tônchủ có tiên du thực chăng nữa thì trong vòng một năm Sinh Tử Phù củacác ngươi không có thuốc giải rồi cũng lớn tiếng rên la, chịu bao nhiêukhổ sở rồi mới chết.Ô Lão Đại lạnh lùng nói:- Được, các ngươi không tin thì ta cho các ngươi xem cái này.Y lấy cái gói đeo trên vai xuống, mở ra để lộ một cái chân người. HưTrúc nhận ra trên cái chân đó còn cả ống quần, giày và vớ, chính là hạchi của Đồng Mỗ, không nhịn nổi kêu lên một tiếng. Ô Lão Đại nói:- Lý Thu Thủy chặt Đồng Mỗ ra thành tám mảnh, vứt khắp các sơncốc, ta thuận tay nhặt được một mảnh, các ngươi thử xem cho kỹ, có đúngkhông nào?Quân Thiên Bộ nhận rõ đây đúng là chân trái Đồng Mỗ thực, nghĩthầm lời Ô Lão Đại nói không sai, không nhịn nổi khóc òa lên. Các độngchủ, đảo chủ hoan hô ầm ỹ, đều nói:- Tặc bà chết rồi, thật hay biết mấy.Có kẻ nói:- Cả gầm trời ai ai cũng mừng, khắp bốn biển đâu đâu cũng sướng.1Kẻ thì nói:- Ô Lão Đại, lòng nhẫn nại của ngươi quả là đáng phục, tin tức haynhư thế mà mãi đến bây giờ mới chịu lòi ra, phải đáng phạt ba chén rượu.Lại có người nói:- Tặc bà chết rồi, Sinh Tử Phù trên người chúng ta, trên đời nàykhông ai có thể giải được nữa...Đột nhiên trong đám người vang lên mấy tiếng ú ú, tựa như chó sóitru, lại giống như chó sủa, thanh âm cực kỳ đáng sợ. Mọi người nghethấy, ai nấy biến sắc, trong giây lát trong đại sảnh ngoài những người bịthương kêu la tựa như mãnh thú ra, không một ai lên tiếng gì nữa. Chỉthấy một người mập mạp lăn lộn trên mặt đất, hai tay cào vào mặt, lại xérách toang áo, rồi hết sức cố móc ngực mình ra, tưởng như muốn lôi timphổi ra ngoài. Chỉ trong chốc lát tay y đã đỏ lòm, trên mặt, trên ngựccũng toàn máu là máu, tiếng kêu rú mỗi lúc một thêm thảm khốc. Mọingười tưởng chừng như trông thấy ma quỉ, không ngừng lùi về sau. Cómấy người nói khẽ:1- Bùa Sinh Tử đòi mạng y rồi!Hư Trúc tuy cũng đã trúng Sinh Tử Phù nhưng lại được uống thuốcgiải ngay, sau đó Đồng Mỗ lại truyền cho pháp môn hóa giải, chưa phảitrải qua cái khốn khổ này nhưng chứng kiến cái cảnh kinh tâm độngphách gã mập phải chịu mới hiểu tại sao người ta sợ Đồng Mỗ đến thế.Mọi người dường như sợ độc tính của Sinh Tử Phù có thể truyền qua mìnhnên chẳng một ai dám tiến lên tìm cách giúp y. Chỉ trong giây lát, gã mậpkia đã xé rách hết quần áo, trên người chỗ nào cũng đầy vết máu.Trong đám người, một gã chạy ra lính quýnh kêu lên:- Ca ca, tỉnh lại đi, đừng hoảng hốt.Y lại kêu:- Để tiểu đệ điểm huyệt rồi mình tìm thuốc chữa sau.Người đó và gã mập mặt mũi hao hao giống nhau, tuổi nhỏ hơn,người cũng không mập như thế hiển nhiên là anh em một nhà. Gã mậpkia hai mắt đờ đẫn dường như không nghe. Người kia từng bước đi đếnnhưng thần thái ra vẻ e dè sợ hãi, đến cách chừng ba thước, vung tay ra lẹlàng điểm huyệt Kiên Tỉnh trên người y. Gã mập nghiêng qua một bêntránh được, vung tay ra ôm chặt lấy em, há mồm đớp ngay vào mặt gã.Người kia hốt hoảng kêu lên:- Ca ca bỏ ra, em đây mà.Thế nhưng gã mập vẫn cắn lung tung, chẳng khác gì chó điên. Ngườiem hết sức vùng vẫy nhưng không thoát được, chỉ nháy mắt mặt đã bị anhcắn mất một miếng lớn, máu chảy đầm đìa, đau quá kêu rầm cả lên.Đoàn Dự nói với Vương Ngữ Yên:- Vương cô nương, cô tìm cách gì cứu y được chăng?Vương Ngữ Yên nhíu mày nói:- Gã này phát khùng rồi, sức mạnh kinh khủng, lại chẳng dùng võcông chi hết, làm sao có cách gì được.Đoàn Dự lại quay sang Mộ Dung Phục:- Mộ Dung huynh, thần kỹ "dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân" của nhàMộ Dung, có thể dùng được chăng?Mộ Dung Phục không trả lời, vẻ mặt xem chừng không vui Bao BấtĐồng hầm hầm nói:- Ngươi bảo công tử nhà ta học thói điên khùng, cắn lại y một cáihay sao?Đoàn Dự sượng sùng nói:- Quả là tôi thất thố, Bao huynh đừng trách, Mộ Dung huynh đừngtrách.Chàng đi đến bên gã mập nói:- Tôn huynh, người này là đệ đệ của tôn huynh, mau thả y ra đi.Hai tay gã mập càng xiết chặt, miệng hà hà như mãnh thú. Vân đảochủ nắm lấy một người đàn bà áo vàng, quát lên:- Tất cả những người trong đại sảnh hôm nay, quá nửa đã trúng phảiSinh Tử Phù của mụ giặc già, bây giờ tụ lại một chỗ, người nọ cảm ứngngười kia, chẳng mấy chốc ai ai cũng sẽ phát tác, mấy trăm người sẽ xúmlại cắn chúng bay nát ngướu, mi có sợ hay không?Nữ tử đó đưa mắt nhìn gã mập, vẻ mặt sợ hãi. Vân đảo chủ nói:- Bây giờ Đồng Mỗ chết rồi, ngươi chỉ nơi kho tàng bí mật của mụra, trị khỏi cho mọi người, ai nấy cảm kích thì lúc đó không còn làm khócác ngươi nữa đâu.Người đàn bà kia đáp:- Không phải là ta không nói, mà thực... mà thực ra chẳng ai biếtđược cả. Tôn chủ hành sự, đâu có cho bọn nô tì... nô tì chúng ta... thấyđâu.Mộ Dung Phục theo bọn người lên núi mong sẽ có thể giúp họ mộttay, trồng cây ân đức, mong sau này có thể dùng được bọn thảo mãng dịnhân. Lúc này thấy rõ Đồng Mỗ tuy chết rồi nhưng những lá bùa bà tacấy lên người họ vẫn không sao phá giải được, xem ra Sinh Tử Phù hẳnlà một loại thuốc độc cực mạnh, không thể chỉ dùng võ công, nếu như tấtcả phát tác rồi chết thì cái mưu tính của mình tan thành mây khói. Y cùngĐặng Bách Xuyên, Công Dã Can nhìn nhau lắc đầu, biết rằng không cònlàm gì được nữa.Vân đảo chủ biết rằng người đàn bà áo vàng kia hẳn là nói thực,nhưng thấy những huyệt đạo trúng Sinh Tử Phù trong người mình ngâmngẩm nhoi nhói, dường như có triệu chứng phát tác, lại càng chột dạ, quátlớn:- Được, ngươi không chịu nói! Ta đánh chết con a đầu này rồi tínhsau.Y cầm trường tiên lên, mắm môi mắm lợi nhắm người đàn bà đánhxuống. Cú đánh đó lực đạo mãnh liệt, xem chừng thể nào cô gái đó cũngvỡ đầu mà chết. Đột nhiên nghe sùy một tiếng, một món ám khí từ ngoàicửa bắn vào, trúng ngay hông cô gái. Cô gái lập tức bị hất đi văng ra cảtrượng, nghe bịch một tiếng, trường tiên đập xuống thạch bản, đá vụn baytứ tung. Chỉ thấy dưới đất một vật gì tròn tròn màu vàng lăn long lóc, hóara là một trái tùng. Mọi người ai nấy kinh hãi nghĩ thầm: "Dùng một tráitùng nho nhỏ mà đánh bật người ra cả trượng, nội lực quả thật ghê gớm,không biết ai đây?".Ô Lão Đại lập tức nghĩ ra ngay một việc, thất thanh kêu lên:- Đồng Mỗ! Đó là Đồng Mỗ!Hôm đó y nấp ở đằng sau tảng đá, thấy Lý Thu Thủy chặt đứt chântrái của Đồng Mỗ, liền lấy chiếc chân đó gói trong giấy dầu, đeo ở bênngười. Y nghĩ Đồng Mỗ chắc hẳn đã bị Lý Thu Thủy đuổi theo giết đượcrồi, nhưng không chính mắt trông thấy bà ta chết ra sao, trong bụng vẫnnơm nớp. Hôm đó Hư Trúc ném trái tùng thủng bụng y, thủ pháp đó chínhlà do Đồng Mỗ truyền thụ. Ô Lão Đại đã chịu khổ một phen, vừa thấytrái tùng là cho ngay là Đồng Mỗ đã đến, không sợ đến mất hồn mất víasao được?Mọi người nghe Ô Lão Đại kêu toáng lên là Đồng Mỗ đến vội vàngnhìn ra ngoài, trong đại sảnh tiếng lách cách, leng keng, soẹt soẹt, loảngxoảng liên tiếp, tiếng rút binh khi náo động cả lên, người nào người nấybinh khí trong tay, đồng thời nhảy ngược về sau.Mộ Dung Phục trái lại tiến về phía cửa chính hai bước, muốn nhìnxem Đồng Mỗ quả là người như thế nào. Thực ra hôm trước khi y dùngĐẩu Chuyển Tinh Di hóa giải sức rơi của Hư Trúc từ trên cao rơi xuống, yđã từng gặp Đồng Mỗ rồi, có điều không thể nào ngờ được cô gái tuổichừng mười tám mười chín, mặt đẹp như hoa kia lại chính là Thiên SơnĐồng Mỗ, người mà các ma đầu chỉ cần nghĩ đến đã khiếp vía.Đoàn Dự nhảy ra chắn trước mặt Vương Ngữ Yên, sợ nàng bị ngườita gia hại. Vương Ngữ Yên kêu lên:- Biểu ca, cẩn thận.Mọi người ai nấy chăm chăm nhìn vào cửa chính thế nhưng một hồilâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì cả. Bao Bất Đồng lớn tiếng nói:- Đồng mỗ mỗ, nếu bà có giận bọn ta là khách không mời mà đến thìhãy vào đây đánh một trận cho biết.Một hồi sau, ngoài cửa vẫn không nghe tăm hơi gì, Phong Ba Ác liềnnói:- Giỏi nhỉ, để cho Phong mỗ là người đầu tiên lãnh giáo cao chiêucủa Đồng Mỗ. "Biết là đánh không lại nhưng cứ đánh" là cái nết đếnchết không chừa của Phong mỗ.Vừa nói vừa múa đơn đao xông ra cửa. Đặng Bách Xuyên, Công DãCan, Bao Bất Đồng ba người với y tình như ruột thịt, biết y không phải làđối thủ của Đồng Mỗ nên cũng hấp tấp theo ra.Trong đám động chủ, đảo chủ cũng lắm người bội phục bốn anh emdũng cảm, cũng có kẻ cười thầm: "Các ngươi nghé non không sợ cọp,chưa từng nếm mùi lợi hại của Đồng Mỗ nên còn ra vẻ ta đây, để rồi biếttay lúc đó mới hối không kịp". Chỉ nghe Phong Ba Ác và Bao Bất Đồnghai người thanh âm một khàn khàn, một the thé, ở ngoài cửa lớn tiếngkhiêu chiến với Đồng Mỗ nhưng thủy chung không nghe đáp ứng gì cả.Người vừa ném trái tùng cầu cứu người đàn bà áo vàng chính là HưTrúc. Y thấy mình khiến cho tất cả mọi người nhốn nháo, kinh nghi bấtđịnh nên cảm thấy ăn năn không an, bèn nói:- Xin lỗi! Xin lỗi! Ta quả là không phải. Đồng Mỗ quả đã tạ thế, cácvị chớ nên kinh hoàng.Y thấy gã mập vẫn đang cắn người em, nghĩ thầm: "Nếu tiếp tục cắnthì cả hai người không ai sống được". Y bước tới giơ tay đánh vào lưng gãmập một cái, sử dụng Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, một luồng nội lựcdương hòa lập tức chặn đứng hàn độc Sinh Tử Phù trong người y khôngcho phát tác nữa, có điều không biết bùa Sinh Tử y bị cấy vào đâu nênkhông thể nào giải trừ được.Gã mập liền lỏng hai tay, ngồi phệt xuống đất, thở hồng hộc, thầntình cực kỳ uể oải nói:- Huynh đệ, ngươi sao thế? Ai làm ngươi ra nông nỗi này? Nói mau,nói mau! Để ca ca vì ngươi báo thù rửa hận.Đứa em thấy ông anh thần trí đã tỉnh táo, trong lòng mừng quá hỏirối rít:- Ca ca khỏe rồi chứ? Ca ca khỏe rồi chứ?Hư Trúc giơ tay vỗ lên vai mỗi người đàn bà áo vàng một cái nói:- Các vị là người trong Quân Thiên Bộ phải không? Các vị tỉ tỉ trongDương Thiên, Chu Thiên, Hạo Thiên cũng đã đến Tiếp Thiên Kiều, cóđiều sợi dây xích bị đứt nên chưa qua được. Ở đây có dây xích hay dâythừng to không? Mình đi ra đón họ qua.Bắc Minh chân khí trong người y truyền ra lòng bàn tay, đánh đếnđâu, những người trong Quân Thiên Bộ dù huyệt nào bị đóng, lập tức cáckinh mạch đều thông ngay, không còn trục trặc gì nữa.Chúng nữ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lục tục đứng lên nói:- Đa tạ tôn giá đã cứu, chẳng hay tôn tính đại danh là gì?Có vài người còn trẻ nóng tính, vội vàng chạy ra ngoài cửa, vừa chạyvừa kêu:- Mau mau đi đón các tỉ tỉ tám bộ về đây, quyết tử chiến với phản tặcmột phen.Họ vừa nói vừa quay đầu giơ tay chào cám ơn Hư Trúc. Hư Trúccũng vòng tay đáp lễ nói:- Không dám! Không dám! Tại hạ có tài năng đức độ gì đâu mà dámnhận lễ tạ của các vị? Cứu các vị là do người khác, chỉ mượn tay tại hạđấy thôi.Ý y định nói là, võ công nội lực toàn do ba vị sư trưởng ban cho,người thực sự cứu chư nữ chính là Đồng Mỗ. Quần hào thấy y thuận tayvỗ một cái, lập tức giải huyệt cho tất cả những người đàn bà áo vàng,không cần phải hỏi huyệt nào bị phong, cũng chẳng cần xoa bóp cáchuyệt đạo, thủ pháp đó chưa ai từng thấy, mà đến nghe cũng chưa từngnghe, thấy y mặt mũi cũng bình thường, tuổi còn trẻ, không thể nào cócông lực như thế được, lại nghe y nói người khác mượn tay mình, đều tinngay rằng Đồng Mỗ đã trở về cung Linh Thứu.Ô Lão Đại đã từng ở trên đỉnh núi tuyết với Hư Trúc mấy ngày liền,tuy lúc này đầu tóc Hư Trúc đã mọc dài, mặt mày lại nhem nhuốc đầybùn đất nhưng vừa mới mở miệng, Ô Lão Đại liền nhận ra ngay lập tứcnhảy vọt đến chộp luôn mạch môn nơi tay phải Hư Trúc, quát lớn:- Chú tiểu kia, Đồng... Đồng Mỗ đi đâu rồi?Hư Trúc đáp:- Ô tiên sinh, thương thế nơi bụng ông đã khỏi hẳn chưa? Tại hạ... tạihạ nay không còn xứng đáng là đệ tử cửa Phật được nữa. Ôi! Nói ra thậthổ thẹn... quả thật hổ thẹn hết sức.Nói đến đây mặt mày đỏ bừng, có điều vì đầy bùn đất nhem nhuốcnên người ngoài không thấy được. Ô Lão Đại vừa ra tay đã nắm được cổtay, chắc mẩm y không thể nào phản kháng được, lập tức gia tăng nội lựcđể cho y phải kêu oai oái van xin, nghĩ bụng Đồng Mỗ rất tử tế với gãtiểu hòa thượng này, nếu bắt được y đem ra làm con tin thì dù Đồng Mỗcó muốn giết mình cũa sợ ném chuột vỡ đồ. Ngờ đâu y càng thúc đẩy nộilực, Hư Trúc vẫn tỉnh bơ như không, nội lực tống ra thật chẳng khác nàoném bùn xuống biển, không thấy tăm hơi gì nữa. Ô Lão Đại trong bụngchột dạ, không dám đẩy thêm nội lực nhưng cũng không dám buông y ra.Quần hào ai nấy thấy Ô Lão Đại nắm được như thế rồi biết ngay HưTrúc đã bị khống chế, dẫu cho võ công y có cao hơn Ô Lão Đại thì cũngkhông cách gì kháng cự, chỉ còn nước để cho Ô Lão Đại làm gì thì làm.Mọi người đều nghĩ: "Tiểu tử này dẫu có là cao thủ thực chăng nữa thìcũng không ai dám để cho đối phương khống chế một cách dễ dàng nhưthế được". Mọi người liền mồm năm miệng mười quát tháo:- Tiểu tử kia, ngươi là ai? Sao dám đến đây?- Ngươi tên là gì? Sư trưởng ngươi là ai?- Ai sai ngươi đến đây? Đồng Mỗ chăng? Mụ ta đã chết hay cònsống?Hư Trúc trả lời một lượt, thần thái hết sức khiêm cung:- Tại hạ đạo hiệu... đạo hiệu Hư Trúc Tử. Đồng Mỗ quả đã qui tiênrồi, di thể của lão nhân gia đã chuyển đến Tiếp Thiên Kiều. Sư mônuyên nguyên của tại hạ, ôi, nói ra thật hổ thẹn, thực ra... thực ra... tại hạlầm lỡ sa chân nên không tiện phụng cáo. Nếu như các vị không tin, đợimột lát sẽ tất cả cùng chiêm bái di dung của lão nhân gia. Tại hạ đến đâycũng chính vì để thay thế Đồng Mỗ lo liệu hậu sự cho người. Các vị đềulà cựu bộ thuộc của lão nhân gia, ta khuyên các vị chẳng nên nhớ thù oáncũ, tất cả làm lễ trước linh sàng lão nhân gia, bao nhiêu thù hận đều xóasạch, như thế có phải hay không?Y nói ra câu thì sượng sùng, câu thì thương cảm, đầu Ngô mình Sởkhông câu nào vào câu nào, lời ăn tiếng nói lại ấp úng, câu sau cùng lạinhư năn nỉ cầu xin. Quần hào thấy tiểu tử này nói chẳng đâu với đâu,dường như thần trí không được tỉnh táo, nỗi kinh hãi lắng xuống dần, tínhcuồng ngạo lại nổi lên, đã có người ngoạc mồm ra chửi:- Thằng nhãi kia ngươi là cái thá gì mà dám bảo bọn ta rập đầu trướclinh vị con mụ giặc già?- Con mẹ nó chứ, lão tặc bà vì sao mà lại chết?- Có phải chết về tay sư muội Lý Thu Thủy chăng? Cái chân kia cóphải chân mụ ta chăng?Hư Trúc đáp:- Dẫu các vị quả có thâm cừu đại hận với Đồng Mỗ thì dẫu sao bà tacũng chết rồi, việc gì còn mang hận thù trong bụng nữa mà cứ mở miệngra là "lão tặc bà", có phải khó nghe không? Ô tiên sinh nói không sai,Đồng Mỗ quả thực chết về tay sư muội Lý Thu Thủy, cái chân này đúnglà di thể của lão nhân gia. Ôi, nhân sinh như mộng huyễn bào ảnh, như lộdiệc như điện2, Đồng Mỗ lão nhân gia tuy võ công cao thâm thật nhưngrồi cũng đến lúc công tán khí tuyệt, trở về với cát bụi mà thôi. Nam MôA Di Đà Phật! Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát! Nam Mô Đại Thế Chí BồTát tiếp dẫn Đồng Mỗ vãng sinh Tây Phương cực lạc thế giới, liên trì tịnhđộ.Quần hào thấy y nói thao thao bất tuyệt, chuyện Đồng Mỗ đã chếtkhông còn nghi ngờ gì nữa, ai nấy thở phào một cái. Có kẻ liền hỏi:- Khi Đồng Mỗ sắp chết, ngươi có ở bên cạnh mụ ta không?Hư Trúc đáp:- Có chứ! Suốt mấy tháng cuối cùng, chỉ toàn do tại hạ phục thị lãonhân gia.Quần hào đưa mắt nhìn nhau, ai ai cũng chợt nghĩ ngay: "Bảo quyếtphá giải Sinh Tử Phù, không chừng ở ngay trên người gã tiểu tử này".Một bóng xanh thấp thoáng, ai đó đã lạng đến cạnh Hư Trúc, chộp ngaymạch môn bên tay trái. Ô Lão Đại thấy sau cổ lạnh ngắt, một vũ khí sắcbén kề vào rồi có giọng the thé cất lên:- Ô Lão Đại, mau bỏ y ra!Ô Lão Đại thấy có người nắm tay trái Hư Trúc biết ngay người saulưng mình hẳn là đồng đảng của y cùng ra tay, vừa toan xuất chưởng hộthân thì đã muộn. Lại nghe người sau lưng nói:- Ngươi không buông tay thì kiếm của ta chém xuống bây giờ!Ô Lão Đại đành buông tay Hư Trúc ra, nhảy vọt về trước mấy bước,quay đầu nhìn lại nói:- Châu Nhai song quái, họ Ô này không quên chuyện hôm nay đâu.2Kẻ dùng kiếm uy hiếp y là một hán tử cao gầy, cười gian ác:- Ô Lão Đại, dù ngươi ra đề mục gì, Châu Nhai song quái đều thùtiếp.Đại quái đã nắm được tay Hư Trúc, nhị quái liền lục lọi các túi áotrong người y. Hư Trúc nghĩ thầm: "Các ngươi muốn tra xét gì thì cứ việc,trong người ta có gì đâu mà kiếm". Nhị quái lấy hết những món đồ trongtúi y, món đầu tiên là bức tranh Tiêu Dao Tử giao cho Hư Trúc, lập tứcmở ra ngay.Mấy trăm đôi mắt trong đại sảnh liền đổ dồn vào đồ họa. Bức tranhđã bị Đồng Mỗ dẵm lên mấy lần, về sau lại bị nước trong hầm băng làmướt nhẹp thế nhưng hình người trong tranh vẫn linh động như còn sốngtưởng như muốn bước ra ngoài, đan thanh diệu bút, quả là xuất thần nhậphóa. Mọi người vừa nhìn xong, không hẹn mà cùng quay sang nhìn VươngNgữ Yên. Kẻ thì Ồ, kẻ thì À, kẻ thì Hứ, có kẻ lại Hừ. Kẻ kêu Ồ thì thấysự việc ra ngoài chiều dự liệu, kẻ kêu À thì làm như đã hiểu ra, kẻ kêuHừ thì ra vẻ phẫn nộ, còn kẻ kêu Hứ thì tỏ vẻ khinh khi.Quần hào vẫn mong trên bức tranh phải là một bản địa đồ hay phongcảnh núi sông chi đó để mong lần theo tìm cho ra linh dược hay bí quyếtphá giải Sinh Tử Phù, ngờ đâu lại chỉ là một bức chân dung Vương NgữYên. Sau mấy tiếng ồ à hừ hứ, ai nấy đều tỏ vẻ thất vọng. Chỉ có ĐoànDự, Mộ Dung Phục và Vương Ngữ Yên thì đều A lên một tiếng nhưng bangười mỗi người lại hàm ý khác nhau.Vương Ngữ Yên thấy Hư Trúc mang theo bên người tiếu tượng củamình, sau cơn kinh ngạc, hai má đỏ lên nghĩ thầm: "Không lẽ... không lẽgã này sau cuộc cờ Trân Lung hôm trước thấy mặt ta một lần, lại cũnggiống như Đoàn công tử, để... để hình bóng ta vào trong lòng hay sao?Nếu không sao lại vẽ hình ta, dấu ở trong người?".Đoàn Dự thì nghĩ: "Vương cô nương là tiên trên trời xuống phàm, tưdung tuyệt thế, vị tiểu sư phụ này vì nàng mà điên đảo mê say thì cũngkhông lấy gì làm lạ. Ôi, tiếc thay tài vẽ vời của ta không bằng một phầnnhỏ của chú tiểu, nếu không thể nào ta cũng vẽ chân dung Vương cônương, sau này đã cùng nàng chia tay rồi, sáng chiều ngắm bức tranh,cũng đỡ phần nào mối khổ tương tư".Mộ Dung Phục lại nghĩ: "Chú tiểu này đúng là con cóc mong đượcăn thịt thiên nga".Nhị quái liền vứt bức tranh xuống đất, lại tiếp tục lục túi Hư Trúc, lôira một trương độ điệp3 của chùa Thiếu Lâm khi Hư Trúc thế phát qui y,vài lượng bạc lẻ, vài miếng lương khô, một đôi vớ, xem qua xem lạikhông món nào có vẻ liên quan gì đến Sinh Tử Phù. Trong khi Châu Nhainhị quái tra xét Hư Trúc, quần hào ai nấy gườm gườm đứng hờm sẵn, chỉcần thấy có món gì đặc biệt, lập tức xông lên chiếm đoạt ngay, ngờ đâukhông thấy gì có vẻ khác lạ.Châu Nhai đại quái liền chửi:- Đồ giặc thối, khi lão tặc bà sắp chết thì nói gì với ngươi?Hư Trúc hỏi lại:- Tiền bối hỏi Đồng Mỗ lúc sắp chết nói gì ư? Ồ, lão nhân gia chỉnói: "Không phải nó! Không phải nó! Không phải nó! Ha ha! Ha ha! Haha!" cười to ba tiếng rồi tắt thở.Quần hào chẳng hiểu ra sao, ai nấy cố gắng suy nghĩ xem cái câu"Không phải nó" và ba tiếng cười hàm ý gì, những kẻ nóng tính đã mởmồm chửi rủa. Châu Nhai đại quái lại quát:- Con mẹ nó, cái gì mà "Không phải nó" với lại chẳng "Ha ha". Lãotặc bà còn nói gì nữa không?Hư Trúc nói:- Tiền bối tiên sinh, mỗi khi tiên sinh đề cập tới Đồng Mỗ lão nhângia nên kính trọng một chút là hơn, chẳng nên buông lời chửi rủa.Châu Nhai đại quái nổi cọc, vung chưởng trái lên đánh xuống đầuHư Trúc, vừa đánh vừa chửi:- Đồ giặc thối kia, ta cứ chửi con mụ giặc già thì đã sao nào?3Đột nhiên hàn quang lấp lánh, một thanh trường kiếm bay vụt ra đểngang trên đầu Hư Trúc, lưỡi kiếm ngửa lên, chưởng của Châu nhai đạiquái nếu còn tiếp tục đánh xuống thì chưa chạm được vào đầu Hư Trúc,tay y ắt đã bị lưỡi kiếm chặt đứt rồi. Y kinh hoảng vội vàng rụt tay về,nhưng vì giựt lại mạnh quá nên thân hình cũng bật ngửa về sau, lùi đếnba bước, cũng không thể kéo Hư Trúc theo nên đành buông tay y ranhưng cũng thấy bàn tay đau buốt, giơ lên xem đã thấy một đường cắt cựcnhỏ chạy ngang chưởng tâm, rướm máu, không khỏi vừa sợ vừa tức, nghĩthầm nếu như mình chỉ chậm tay một chút thì bàn tay có phải bị tàn phếrồi không?Y hầm hầm nhìn kẻ vừa ra kiếm thấy y mặc áo dài xanh, tuổi chừngnăm mươi, râu dài phất phới, diện mục thanh tú, chính là Kiếm ThầnTrác Bất Phàm. Cứ xem y ra tay nhanh như thế, lại cực kỳ chuẩn xác,đường kiếm của y luyện đã đến mức đăng phong tạo cực. Nhớ lại hômtrước Âu đảo chủ đảo Kiếm Ngư bỏ chạy, chỉ nháy mắt đã bị Kiếm Thầnchặt đầu, dẫu y tính tình nóng nảy thực, cũng chẳng dại gì gây sự với caothủ lợi hại như thế này, bèn hỏi:- Các hạ ra tay đả thương ta là có dụng ý gì?Trác Bất Phàm mỉm cười nói:- Tất cả chúng ta ai cũng muốn gã này chính miệng nói ra cách thứcphá giải Sinh Tử Phù, lão huynh đột nhiên nổi nóng giết quách gã đi, đếnlúc bùa Sinh Tử trong người các anh em phát tác thì lão huynh tính saođây?Châu Nhai đại quái lắp bắp:- Cái đó.. cái đó...Trác Bất Phàm tra kiếm vào vỏ, hơi nghiêng người, cùi chỏ thúc nhẹvào vai nhị quái khiến y đứng không vững, lịch bịch lùi lại đến bốn bước,khí huyết nhộn nhạo, tưởng chừng muốn ngã, may lắm mới gượng đứnglại được nhưng không dám mở mồm chửi bới.Trác Bất Phàm nói với Hư Trúc:- Tiểu huynh đệ, khi Đồng Mỗ sắp từ trần, ngoài câu "Không phảinó" và cười ba tiếng ra, có còn nói gì khác nữa không?Hư Trúc đột nhiên mặt đỏ bừng, thần sắc bẽn lẽn, cúi gầm mặtxuống, chính vì y nghĩ đến Đồng Mỗ lúc đó có nói: "... Ngươi đem bứctranh lại đây cho ta, để chính tay ta xé nát. Ta không còn gì vướng mắc,sẽ chỉ đường cho ngươi đi tìm người trong mộng". Ngờ đâu Đồng Mỗ khithấy bức tranh lại nhận ra người trong tranh không phải là Lý Thu Thủy,vừa đau lòng vừa sung sướng, khi đó mới nhắm mắt xuôi tay. Y nghĩbụng: "Đồng Mỗ đã tạ thế rồi, cô nương trong mộng giờ đây không ai cònbiết đâu được nữa, e rằng đời này kiếp này, ta không còn bao giờ đượcgặp nàng" trong lòng không khỏi bẽ bàng chua xót.Trác Bất Phàm thấy y mặt mày khác lạ, lại tưởng y hẳn biết mộtchuyện cơ mật trọng đại nên đổi mặt hiền từ, dịu giọng nói:- Tiểu huynh đệ, Đồng Mỗ quả nói những gì, chú em cứ việc nói vớita, họ Trác này quyết không làm khó gì chú em đâu, lại còn có việc thậthay cho chú em nữa.Hư Trúc lại càng mặt đỏ tía tai, lắc đầu nói:- Chuyện này, tại hạ... tại hạ quả thật... không thể nào nói ra được.Trác Bất Phàm hỏi:- Vì sao mà lại không thể nói ra được?Hư Trúc đáp:- Việc này nói ra... nói ra... ôi, nói tóm lại, tôi không thể nói được,dẫu ông có giết tôi, tôi cũng không nói đâu.Trác Bất Phàm hỏi lại:- Có thực ngươi không nói chăng?Hư Trúc đáp:- Không nói!Trác Bất Phàm chăm chăm nhìn y giây lát, thấy vẻ mặt y hết sứckiên quyết, nghe soẹt một tiếng rút kiếm ra, hàn quang lấp lánh, vụt vụtvụt vụt, trường kiếm vạch vào một mặt bàn bát tiên, dọc hai nhát, nganghai nhát bốn kiếm liền theo hình chữ tỉnh. Lạ lùng sao, chín miếng gỗ vừacắt ra dài rộng chật hẹp đều bằng nhau không khác tí nào, tưởng nhưdùng thước đo rồi chậm rãi cắt ra. Trong đại sảnh tiếng reo hò vang dậy.Vương Ngữ Yên nói nhỏ:- Đường Chu Công Kiếm này, là tuyệt kỹ của Nhất Tự Tuệ KiếmMôn ở Kiến Dương, Phúc Kiến. Vị Trác lão tiên sinh này, hẳn phải là caothủ kỳ túc của Nhất Tự Tuệ Kiếm Môn.Quần hào sau khi hoan hô xong ai nấy chăm chăm nhìn Trác BấtPhàm, không ai nói gì nữa, thành thử tuy nàng nói nhỏ nhưng mấy câu đócũng vào tai mọi người thật rõ ràng. Trác Bất Phàm cười ha hả nói:- Nhãn lực của vị cô nương này quả là giỏi, nói được danh xưng mônphái và kiếm chiêu của lão hủ. Thật hiếm có thay! Thật hiếm có thay!Mọi người đều nghĩ: "Sao trước nay chưa từng nghe nói Phúc Kiếncó Nhất Tự Tuệ Kiếm Môn, lão già này kiếm thuật lợi hại đến thế thìmôn phái của y phải danh chấn giang hồ mới phải, sao lại chưa từng ngheđến là sao?". Chỉ nghe Trác Bất Phàm thở dài một tiếng nói:- Cả môn phái ta chỉ lão phu đơn chiếc một mình, chẳng còn ai khác.Sáu mươi hai người đời thứ ba, ba mươi ba năm trước đã bị Thiên SơnĐồng Mỗ giết sạch cả rồi.Mọi người ai nấy rùng mình, nghĩ thầm: "Người này đến cung LinhThứu hóa ra là để báo thù cho sư môn". Chỉ thấy Trác Bất Phàm rungkiếm một cái, nói với Hư Trúc:- Tiểu huynh đệ, mấy chiêu kiếm pháp đó ta truyền cho ngươi thìsao?Lời vừa nói ra, trong đám người có lắm kẻ tỏ ra ngưỡng mộ, nhưngcũng không ít người tỏ ra hầm hừ. Người học võ nếu được cao nhân đểmắt đến, dạy cho một chiêu vài thức thì cả đời dùng không hết, dươngdanh thiên hạ, lập thân bảo mệnh, cũng nhờ đó mà ra. Thế nhưng kẻ tànác học xong rồi quay lại phản sư, không phải là không có, cho nên võ họccao thủ chọn học trò rất nghiêm nhặt. Trác Bất Phàm bằng lòng đemkiếm thuật thượng thừa truyền cho Hư Trúc, cũng chỉ vì muốn biết dingôn của Đồng Mỗ thế nào để lấy được lá bùa Sinh Tử.Hư Trúc chưa kịp hồi đáp, một giọng đàn bà từ trong đám người lạnhlùng hỏi:- Trác tiên sinh cũng bị trúng Sinh Tử Phù ư?Trác Bất Phàm nhìn về người đó, thấy là một đạo cô trung niên liềnhỏi:- Sao tiên cô lại hỏi thế?Đoàn Dự nhận ra đạo cô đó chính là động chủ Vô Lượng Động nướcĐại Lý Tân Song Thanh. Bà ta vốn là chưởng môn Tây Tông của VôLượng Kiếm, được bộ thuộc của Đồng Mỗ thu phục, đổi thành động chủVô Lượng Động. Trong những ngày vừa qua, chàng không dám để choTân Song Thanh chạm mắt với mình, cũng chẳng dám đến gần bộ hạ củabà ta là Tả Tử Mục, sợ bọn họ đòi nợ cũ, bây giờ nghe mụ ta lên tiếng,vội vàng lẻn ra sau Bao Bất Đồng.Tân Song Thanh nói:- Nếu như Trác tiên sinh không bị cái họa Sinh Tử Phù, việc gì phảithiên phương bách kế cầu cách phá giải cho bằng được? Nếu như Tráctiên sinh có ý hiếp chế bọn ta, thì anh em ba mươi sáu động, bảy mươi haiđảo chưa chắc đã cam tâm chịu cảnh vừa thoát miệng hùm, lại rơi vàohàm sư tử. Trác tiên sinh tuy kiếm pháp thông thần, thế nhưng nếu dồnbọn ta đến nước cùng, thì sống chết gì cũng nhất quyết một phen trốngmái.Mấy câu đó không phách lối mà cũng không hạ mình, ngôn từ sắcbén vạch trần dụng tâm của Trác Bất Phàm lởi lẽ cứng cỏi như dồn épngười ta. Quần hào lập tức có đến mươi người hưởng ứng:- Lời của Tân động chủ đúng lắm.Lại cũng có người nói:- Tiểu tử, Đồng Mỗ quả có di ngôn gì, ngươi mau nói cho mọi ngườinghe, nếu không bọn ta sẽ băm vằm ngươi ngàn vạn nhát, chẳng sungsướng gì đâu.Trường kiếm của Trác Bất Phàm rung một cái, kêu lên u u nói:- Tiểu huynh đệ không việc gì phải sợ, cứ ở bên cạnh ta xem đứanào dám đụng đến một sợi lông của chú không nào? Di ngôn của ĐồngMỗ chỉ nên nói cho một mình ta nghe, nếu có người thứ ba nghe được thìkiếm pháp ta không truyền thụ cho ngươi nữa.Hư Trúc vẫn lắc đầu quầy quậy:- Di ngôn của Đồng Mỗ chỉ có quan hệ đến một mình tôi, và mộtngười khác nữa, còn hoàn toàn không dính dáng gì đến các vị. Nói đi nóilại, dù gì chăng nữa, tại hạ nhất quyết không nói. Kiếm pháp của tiền bốituy cao siêu thật nhưng tôi cũng chẳng muốn học làm gì.Quần hào liền reo hò phụ họa:- Đúng! Đúng lắm! Hảo tiểu tử, quả là cứng cỏi, kiếm pháp của yhọc làm đếch gì?- Cả đến một cô gái ẻo lả như thế kia, cũng chỉ một câu đã nói ngayđược lai lịch kiếm chiêu, đủ biết có gì là hi kỳ đâu.Lại có người nói:- Vị cô nương này đã nói ra được lai lịch kiếm pháp, ắt cũng có tàiphá được kiếm pháp của y. Tiểu huynh đệ, nếu có bái sư thì bái tiểu cônương kia làm thầy có phải hơn không? Huống chi trong người ngươi lạigiữ hình vẽ của cô gái đó, ha ha, hẳn là mong được nhận cô ta làm thầyrồi còn gì?Trác Bất Phàm nghe hết người nọ đến người kia dè bỉu, hết sức tứctối, đưa mắt nhìn Vương Ngữ Yên, một hồi lâu thấy nàng không nói nănggì cả nổi giận, nghĩ thầm: "Có người nói là ngươi phá được kiếm phápcủa ta, ngươi lại không lên tiếng phủ nhận, thế có khác gì đồng ý haysao?". Thực ra trong lòng Vương Ngữ Yên chỉ nghĩ: "Tại sao thần sắcbiểu ca không lấy gì làm vui vẻ? Hay là giận dỗi gì ta chăng? Ta có chỗnào đắc tội với chàng? Không lẽ... không lẽ chỉ vì tiểu sư phụ kia vẽ hìnhta mang kè kè bên người, cho nên biểu ca mới khó chịu?". Chính vì thếngười ngoài ai nói gì nàng hoàn toàn không hề để lọt vào tai.Trác Bất Phàm lại đưa mắt nhìn đến bức quyển trục vứt lăn lóc dướiđất, trong bụng tính toán thầm: "Tên tiểu tử này vẽ hình cô ta dấu ở trongngười, đủ biết đối với cô ta hết sức tình ý. Nếu ta muốn y thổ lộ di ngôncủa Đồng Mỗ, không thể không mượn tay con bé này! Được rồi!". Y nhặtđồ họa lên nhét vào túi Hư Trúc nói:- Tiểu huynh đệ, bụng dạ chú ra sao ta biết cả rồi. Ha ha! Trai tài gáisắc, quả đúng là duyên trời khéo se. Có điều lắm kẻ thọc gậy bánh xe,ngươi muốn xứng tâm như ý, xem ra không phải dễ. Nếu đã vậy, để ta loliệu giùm cho, đem vị cô nương đó cưới cho chú về làm vợ, lập tức làm lễcưới, tối nay động phòng ngay tại cung Linh Thứu này, liệu có đượckhông?Nói rồi cười hì hì chỉ vào Vương Ngữ Yên.Khi toàn thể thầy trò môn phái Nhất Tự Tuệ Kiếm Môn bị Đồng Mỗtàn sát thì may sao Trác Bất Phàm không có mặt tại Phúc Kiến, cho nênthoát nạn, về sau không dám bén mảng trở về, chạy đến nơi hoang vắngtịch mịch trong dãy Trường Bạch nghiên tập kiếm pháp, vô tình được mộtbộ kiếm kinh của một cao thủ tiền bối để lại, cần luyện ba mươi năm, saucùng kiếm thuật đại thành, tự cho mình là thiên hạ vô địch. Kỳ này y xuấtsơn, vừa đến Hà Bắc đã giết ngay một hảo thủ danh tiếng lừng lẫy, lạicàng cuồng vọng, cho rằng thanh kiếm trong tay mình trên đời không aiđịch lại, nói gì làm nấy, còn ai dám chống lại nữa?Hư Trúc mặt đỏ bừng, vội kêu lên:- Không! Không! Trác tiên sinh chớ có hiểu lầm.Trác Bất Phàm đáp:- Trái lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, chuyện say mê phải lòng, âucũng là thường tình, có gì mà xấu mặt?Hư Trúc lại càng bối rối vạn phần, luôn mồm kêu:- Cái đó... cái đó... không phải thế...Trường kiếm Trác Bất Phàm rung động, tung ra một chiêu ThiênNhư Khung Lô, kế đó là chiêu Bạch Vụ Mang Mang, hai chiêu quyện lạivới nhau tấn công Vương Ngữ Yên, định dùng kiếm quang bao chặt nànglàm món hàng trao đổi với Hư Trúc, ép y phải thổ lộ bí mật.Vương Ngữ Yên vừa thấy hai chiêu kiếm, trong lòng nghĩ ngay: "Haichiêu Thiên Như Khung Lô và Bạch vụ Mang Mang đều chỉ mười hư mộtthực, chỉ cần tấn công thẳng vào trung cung ngay giữa người y là đủ ép yphải thu chiêu về".Thế nhưng tuy trong lòng đã nghĩ được phép phá giải, công phu trêntay lại không thể tung ra, trước mắt kiếm quang lấp lánh, vù vù quay trênđầu mình, kinh hoàng kêu lên một tiếng.Mộ Dung Phục thấy hai chiêu của Trác Bất Phàm không có ý đảthương Vương Ngữ Yên, nghĩ thầm: "Ta không việc gì phải vội, để xemlão họ Trác này định làm trò quỉ gì? Tiểu hòa thượng kia liệu có vì biểumuội ta mà thổ lộ bí mật hay không?".Thế nhưng Đoàn Dự thấy kiếm chiêu của Trác Bất Phàm tấn côngVương Ngữ Yên nào có hiểu hư hay thực, kinh hoảng thất sắc, trong cơnnguy cấp chân liền thi triển Lăng Ba Vi Bộ xông ngay ra chặn trước mặtVương Ngữ Yên. Kiếm chiêu của Trác Bất Phàm tuy nhanh thật nhưngĐoàn Dự vẫn đi trước một bước. Trường kiếm hàn quang lấp loáng, soẹtmột tiếng nhỏ, mũi kiếm đã vạch trước ngực Đoàn Dự một đường từ cổchạy xuống bụng, áo liền rách toạc, chạm cả vào da. Cũng may Trác BấtPhàm chỉ muốn ép cho Hư Trúc phải nói ra điều bí mật, không cố ý sátthương gây chuyện, nên kiếm chiêu đó đã có chuẩn tắc, vết thương tuydài nhưng rất nhẹ. Đoàn Dự sợ đến chết sững, nhìn xuống thấy vết thươngnơi ngực và bụng mình dài như thế, máu chảy chan hòa, lại tưởng mìnhđã vỡ ngực, lòi ruột ra rồi chẳng bao lâu sẽ chết, kêu lên:- Vương cô nương, cô... cô mau trốn đi, để tôi xông ra ngăn y lại.Trác Bất Phàm cười khẩy nói:- Ốc đã chẳng mang nổi mình ốc, lại còn đòi mang gộc cho rêu, mìnhlo mình chưa xong còn đòi bao đồng chuyện người khác.Y quay sang nói với Hư Trúc:- Tiểu huynh đệ, xem ra kẻ để ý đến cô nương này không phải là ít,để ta giúp ngươi trừ bớt một tình địch, nên chăng?Trường kiếm của y chỉ ngay vào ngực Đoàn Dự, chỉ cách chừng mộttấc, mũi kiếm rung rung, chỉ cần đẩy nhẹ một cái thì sẽ đâm ngay vàotâm tạng. Hư Trúc hoảng hốt kêu lên:- Không được! Nhất định là không được!Y sợ Trác Bất Phàm gia hại Đoàn Dự nên vươn tay trái ra, ngón tayút phất nhẹ vào huyệt Thái Uyên nơi cổ tay phải, Trác Bất Phàm tay liềntê đi, năm ngón tay cầm kiếm bủn rủn lơi ra, Hư Trúc thuận tay chộp lấythanh kiếm. Phép đoạt kiếm đó chính là một cao chiêu trong Thiên SơnChiết Mai Thủ, trông thì thật bình thường nhưng thực ra ngón tay út khiphất ra đã hàm chứa môn Tiểu Vô Tướng Công tối thượng thừa, dẫu TrácBất Phàm công lực có thêm ba bốn chục năm nữa thì trường kiếm trongtay cũng vẫn bị đoạt mất. Hư Trúc nói:- Trác tiên sinh, vị Đoàn công tử đây là người tốt, không nên hại đếntính mệnh của y.Y thuận tay giao kiếm trả lại cho Trác Bất Phàm rồi cúi xuống xemxét vết thương của Đoàn Dự. Đoàn Dự thở hắt ra:- Vương cô nương, ta... ta sắp chết rồi, chúc cô nương cùng Mộ Dunghuynh được trăm năm ngang mày4, bạch đầu giai lão. Cha ơi, mẹ ơi...con... con...Thương thế của chàng vốn dĩ không có gì là nặng nhưng tưởng bụngdạ mình đã bị mổ banh ra rồi, thể nào cũng chết, vừa tiết khí người đãngã ngửa về sau. Vương Ngữ Yên vội xông lên đỡ lấy, sụt sùi nói:- Đoàn công tử, chàng chỉ vì thiếp mà...Hư Trúc ra tay nhanh như gió, điểm các huyệt đạo chung quanh vếtthương, coi lại thương khẩu, lúc đó mới yên tâm, cười nói:4- Đoàn công tử, kiếm thương không có gì đáng ngại, chỉ ba bốn ngàylà lành.Đoàn Dự được Vương Ngữ Yên đỡ, lại thấy nàng vì mình khóc lócđã sớm mê mẩn cả người, trong lòng cực kỳ vui sướng, hỏi lại:- Vương cô nương, nàng... nàng vì ta mà rơi nước mắt đấy ư?Vương Ngữ Yên gật đầu, giọt châu lại lã chã rơi xuống. Đoàn Dựnói:- Đoàn Dự này được như hôm nay thì dù y có đâm thêm mười nhátnữa, vì nàng mà chết đến trăm lần thì cũng cam tâm.Lời của Hư Trúc hai người chẳng ai để vào tai. Vương Ngữ Yêntrong lòng cảm kích, tự trách thầm mình. Đoàn Dự thấy ý trung nhân nướcmắt rưng rưng, lại biết những giọt lệ kia là vì mình thì còn coi chuyệnsống chết vào đâu?Hư Trúc đoạt kiếm hoàn kiếm, chỉ trong nháy mắt, trừ Mộ DungPhục nhìn thấy và Trác Bất Phàm biết rõ, người ngoài ai cũng tưởngKiếm Thần thủ hạ lưu tình, cố ý không giết Đoàn Dự. Thế nhưng TrácBất Phàm vừa kinh hãi, vừa tức giận thật khó mà hình dung, nghĩ thầm:"Ta ở núi Trường Bạch may mắn có được kiếm kinh của người xưa để lại,khổ luyện ba mươi năm, trên đời còn ai là địch thủ? Đúng rồi, chắc là têntiểu tử này lạng quạng làm sao đụng vào huyệt Thái Uyên của ta. Trênđời việc gì xảo diệu đến đâu cũng có thể có, chứ nếu quả thực y muốnđoạt binh khí thì cầm được kiếm rồi sao còn trả lại? Xem tiểu tử này tuổicòn non choẹt, tài cán được bao lăm mà đoạt được kiếm trong tay Trácmỗ?".Y nghĩ như thế, hào khí trỗi dậy nói:- Tiểu tử, ngươi quả là đa sự.Y vung kiếm ra, mũi kiếm đã để ngay lên áo sau lưng Hư Trúc, thủkình hơi nhấn, định cắt đứt áo y cũng như đã làm với Đoàn Dự cho y nếmchút đau khổ thịt da. Bấy giờ Bắc Minh chân khí lưu chuyển toàn thân HưTrúc chẳng khác gì một khối đặc, kiếm của Trác Bất Phàm vừa đâm vào,kiếm liền lệch đi, mũi kiếm trượt qua một bên. Trác Bất Phàm kinh hãiquá, biến chiêu cực nhanh, lập tức lia ngang sườn Hư Trúc. Chiêu NgọcĐái Vi Yêu này một kiếm liên tiếp tấn công trước, sau và bên phải ba bộvị, toàn là những chỗ chí mệnh, thật là độc địa. Bấy giờ y đã biết Hư Trúcvõ công cực cao, thật ngoài sức tưởng tượng của mình nên chiêu này sửdụng toàn lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.