Dù cho thiên tứ vạn chungCuối cùng rồi sẽ cũng đành buông xuôiHơn thua tranh một tiếng cườiTrước sau âu cũng một đời như nhau.** *Chờ một hồi lâu thì trời bắt đầu tảng sáng, y liền ngồi xuống nghỉngơi. Đợi khi ánh thái dương từ phương đông trồi lên, trên cây chim bắtđầu ríu rít, mới nghe Đồng Mỗ từ gốc cây phía bắc ôi lên một tiếng, LýThu Thủy ở gốc cây phía nam cũng a lên, hai người cùng tỉnh lại.Hư Trúc mừng lắm vội vàng nhảy tới, đứng chặn ngay giữa hai người,chắp tay suýt xoa:- Sư bá, sư thúc ba người mình chết đi sống lại, thôi chuyện hơnthua xin bỏ qua đừng tiếp tục giao đấu nữa.Đồng Mỗ nói:- Không được! Con tiện nhân kia chưa chết làm sao ta có thể bỏqua được?Lý Thu Thủy cũng nói:- Thù sâu như biển, chưa chết chưa thôi.Hư Trúc hay tay xua rối rít nói:- Nhất định là không nên, nhất định là không nên!Lý Thu Thủy chống tay xuống đất nhổm dậy định xông vào đánhĐồng Mỗ. Đồng Mỗ cũng hai tay vòng ra tập trung sức lực đánh trả lại.Ngờ đâu Lý Thu Thủy vừa nhổm lên thì đã khuỵu xuống, hai tay ĐồngMỗ cũng không sao vung ra được, chỉ còn nước tựa vào gốc cây thở dốc.Hư Trúc thấy hai người không còn hơi sức đâu mà đánh nhau, trongbụng mừng rơn nói:- Thế cũng tốt, sư bá, sư thúc nghỉ ngơi để tiểu điệt đi kiếm gì chohai vị ăn.Chỉ thấy Đồng Mỗ và Lý Thu Thủy cùng ngồi xếp bằng, lòng bàntay, lòng bàn chân ngửa lên trời, cùng một tư thức biết rằng hai ngườiđồng môn tỉ muội đang cố gắng vận công, hễ ai ngưng tụ được chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-long-bat-bo-ban-moi/1365946/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.