Thành bại hơn thua cũng bởi trời,Cuộc đời nghĩ lại tưởng như chơi.Trăm sự chẳng qua do mạng số,Phúc phận cho mình được đấy thôi.** *Xe đi lộc cộc ngày đêm không nghỉ. Huyền Nạn, Đặng Bách Xuyên,Khang Quảng Lăng cả bọn đều là những nhân vật có bản lãnh trong võlâm, lúc này võ công đều mất hết, trở thành những người tù tùy thuộc vàotay người khác bảo sao chịu vậy. Mọi người chỉ đoán chừng đoàn xe đangđi về hướng đông nam.Cứ như thế đi tám ngày liền, đến ngày thứ chín, mới sáng sớm đã đilên một sơn đạo. Đến trưa hôm đó, địa thế càng lúc càng cao, đến sau xelớn không thể lên nổi. Bọn đệ tử phái Tinh Tú gọi bọn Huyền Nạn rakhỏi xe, đi bộ chừng hơn nửa giờ đến một nơi thấy trúc mọc dầy đặc,cảnh sắc thanh nhã, bên giòng suối là một tòa lương đình dựng toàn bằngtre lớn, cấu trúc tinh nhã thật là khéo léo, trúc là đình, đình là trúc khiếnthoạt vừa trông không biết đó là rừng trúc hay đình viện. Phùng A Tamtấm tắc khen ngợi, nhìn ngang nhìn ngửa trong lòng bán tín bán nghi.Mọi người liền vào trong đình ngồi nghỉ, từ sơn đạo có bốn người rảobước đi xuống. Hai người đi trước là đệ tử của Đinh Xuân Thu, chắc làkhi xe vừa dừng bánh đã lên núi thám thính hoặc báo tin. Đi sau là haithanh niên ăn mặc theo lối nhà nông, đến trước mặt Đinh Xuân Thu khomlưng hành lễ, trình lên một phong thư.Đinh Xuân Thu mở ra xem qua, cười khẩy nói:- Hay lắm! Hay lắm! Ngươi vẫn chưa thoái chí đòi quyết một trậnsinh tử, ta sẽ bồi tiếp.Người thanh niên lấy trong túi ra một cái pháo hiệu, đốt lửa châm,nghe bùng một tiếng, chiếc pháo đã bay vọt lên không. Những pháo bìnhthường nổ một tiếng bay lên rồi sẽ nổ bạch một tiếng vỡ tung ra, cònchiếc pháo hiệu này lên trên trời nổ bạch bạch bạch liên tiếp ba tiếng.Phùng A Tam ghé tai Khang Quảng Lăng nói:- Đại ca, pháo này do bản môn chế tạo.Không bao lâu từ sơn đạo một đoàn người đi xuống, tổng cộng phảiđến hơn ba chục người, đều mặc theo lối nhà quê, tay cầm binh khí dài.Đến gần hơn mới thấy đây không phải là binh khí mà là đòn gánh, cứ haichiếc đòn gánh lại có mắc một chiếc võng để cho người ngồi. Đinh XuânThu cười nhạt:- Chủ nhân chiều khách, các ngươi không phải khách sáo, lên võngđi thôi.Bọn Huyền Nạn các người liền lên cáng, những thanh niên đó haingười khiêng một người, bước đi nhanh nhẹn chạy thẳng lên núi. ĐinhXuân Thu tay áo rộng phất phới, đi trước. Y đi không có vẻ gì gấp gápnhưng cứ theo sơn đạo khúc khuỷu mà vùn vụt như cưỡi gió lướt đi, chânkhông chạm đất, chỉ một thoáng đã biến mất trong khu rừng trúc.Bọn Đặng Bách Xuyên bị trúng Hóa Công Đại Pháp của Đinh XuânThu đều phẫn nộ cho rằng mình bị yêu pháp làm hại, chưa đánh đã thuabây giờ thấy khinh công của y cao siêu như thế, bản lãnh đó không thểđánh lừa được, ai nấy thán phục nghĩ thầm: "Nếu y không sử dụng côngphu yêu quái chăng nữa thì mình cũng chẳng phải là đối thủ". Phong BaÁc khen ngợi:- Lão yêu này khinh công cao siêu quá, quả thật bội phục hết sức.Y vừa mở miệng tán thưởng, bọn đệ tử phái Tinh Tú lập tức ùa theoxưng tụng, nói là võ công Đinh Xuân Thu đương thế không ai sánh kịp đãđành mà các võ học đại sư từ xưa đến nay, dù cho Đại Ma lão tổ ... cũngchẳng bằng, toàn những lời nịnh hót chưa ai từng nghe bao giờ. Bao BấtĐồng nói:- Này các vị lão huynh, công phu của phái Tinh Tú quả thực hơn hẳncác môn phái khác, quả đúng là "tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả".Bọn đệ tử ai nấy mừng rơn, một người liền hỏi lại:- Theo ý của huynh đài, công phu ghê gớm nhất của môn phái chúngtôi là công phu gì thế?Bao Bất Đồng đáp:- Nào phải chỉ một môn, ít ra cũng phải ba môn.Bọn đệ tử càng thêm phấn khởi, nhao nhao hỏi:- Ba môn nào?Bao Bất Đồng nói:- Môn thứ nhất là Mã Thí Công1. Công phu này luyện không tinh, erằng không sống nổi trong quí phái được một ngày một buổi. Môn thứ hailà Pháp Loa Công2, nếu không thổi phồng tài ba đức hạnh của quí mônlên rõ to thì chẳng những bị sư phụ ghét bỏ mà ngay cả đồng môn cũngchèn ép, không còn đường nào mà ngóc đầu lên. Còn môn công phu thứba là Hậu Nhan Công3. Nếu không biết táng tận lương tâm, mặt dày màydạn thì làm sao luyện cho thành được Mã Thí và Pháp Loa hai đại kỳcông?Y nói ra rồi, tưởng rằng quần đệ tử phái Tinh Tú sẽ nổi giận đùngđùng, xông lại tẩn cho một trận, nhưng mấy câu đó đã lên đến cổ, không1 2 3nói không chịu được, ngờ đâu bọn kia nghe xong, ai nấy lặng lẽ gật gù.Một người nói:- Lão huynh quả thực thông minh, biết rất rõ những kỳ công của bảnphái. Có điều ba môn kỳ công Mã Thí, Pháp Loa, Hậu Nhan tu tập cực kỳkhó khăn. Những người tầm thường bị nhiễm thói của thế tục, luôn luônnghĩ đến tốt, xấu giữ trong lòng cái thói hủ lậu phân biệt thiện ác, chia rathị phi thì khi tu tập môn Hậu Nhan Công, cố gắng nhiều, thành tựu chẳngbao nhiêu, lúc nào cũng thắc thỏm, công phu sẽ kém đi một mức.Bao Bất Đồng ra lời châm chích, nào có ngờ được bọn này lại thảnnhiên như không, chẳng nghi ngờ gì cả, không khỏi kinh ngạc, cười nói:- Thần công của quí phái thâm áo không đâu sánh kịp, tiểu tử vốnthầm ngưỡng mộ, mong được đại tiên mở đường khai lối.Gã kia nghe Bao Bất Đồng gọi mình là "đại tiên", mặt liền câng cângđắc ý nói:- Ngươi không phải là người trong bản môn, cái bí áo của thần côngta không thể nào truyền thụ cho ngươi được. Thế nhưng cái đạo lý thôthiển mặt ngoài có nói cho ngươi biết cũng không sao. Bí quyết trọng yếuhơn cả là phải coi sư phụ không khác gì thần minh, dù cho lão nhân gia cóđánh rắm ...Bao Bất Đồng liền cướp lời:- Đương nhiên phải khen thơm rồi. Lại phải hít lấy hít để, ca ngợi hếtlời ...Gã kia chặn lại:- Lời của ngươi nói chung thì đúng nhưng vào chi tiết cũng có khuyếtđiểm, không phải là "hít lấy hít để" mà phải là "hít rõ mạnh, thở thậtêm".Bao Bất Đồng khen rối rít:- Đúng quá! Đúng quá! Đại tiên chỉ điểm thật phải, nếu như thởphào ra thì có phải đã coi rắm của sư phụ ... không ... không thơm lắmhay sao.Người kia gật đầu nói:- Đúng đó, thiên tư của ngươi cực tốt, nếu như đầu nhập bản phái thìcũng có triển vọng, tiếc rằng lầm đường lạc lối tả đạo bàng môn. Côngphu bản môn biến hóa vô cùng nhưng công quyết cơ bản thì cũng khôngphức tạp lắm đâu chỉ cần nhớ kỹ bốn chữ "rũ sạch lương tâm" là làm gìcũng không sai sẩy nhiều.Bao Bất Đồng gật gù liên tiếp nói:- Quả đúng là:Nghe ngài nói chuyện một đêm,Còn hơn đọc sách mười năm dùi mài.4Tại hạ trong lòng từng ngưỡng mộ quí phái từ lâu, tiếc thay khôngđược đầu nhập làm môn hạ, không biết đại tiên có vui lòng tiến dẫnchăng?Gã kia mặt nhơn nhơn, mỉm cười đáp:- Gia nhập bản môn nào phải chuyện đùa, phải qua bao nhiêu khảonghiệm cực kỳ khó khăn năm này tháng nọ, chỉ sợ ngươi không chịu nổimà thôi.Một tên khác liền chặn lại:- Nơi đây tai mắt lắm người, không nên nói chuyện nhiều. Họ Baokia, nếu ngươi quả có lòng muốn xin vào bản môn, đợi khi nào sư phụ tatrong lòng khoan khoái, ta sẽ nhân đó nói tốt cho ngươi vài câu. Bản pháithu nhận đồ đệ rất đông, ta xem ngươi căn cốt cũng không đến nỗi tệ, nếuđược sư phụ mở lòng từ bi, nhận ngươi làm học trò, may ra mai sau cũngnở mày nở mặt.Bao Bất Đồng mặt nghiêm lại đáp:- Đa tạ! Đa tạ! Ân đức của đại tiên, Bao mỗ quyết không bao giờquên được.4Bọn Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can nghe Bao Bất Đồng phỉnh nịnhbọn đệ tử phái Tinh Tú, trong bụng không khỏi vừa tức cười, vừa lộn ruộtnghĩ thầm: "Trên đời này sao lại có những kẻ hèn mạt vô sỉ đến thế, lấytrò bốc thơm, bợ đít làm vinh, quả thực chưa từng nghe đến".Trong khi nói chuyện, đoàn người đã đi vào một sơn cốc, bên trongthung lũng toàn là cây tùng, gió núi thổi đến tiếng reo dạt dào như sóngvỗ Đi thêm chừng một dặm nữa thì đến ba gian nhà gỗ. Trước nhà là mộtcây cổ thụ bên dưới hai người ngồi đối diện nhau. Người phía bên trái cóba người đứng sau lưng. Đinh Xuân Thu đứng xa xa, ngẩng đầu nhìn trời,thần tình cực kỳ ngạo mạn.Đoàn người đến gần, Bao Bất Đồng nghe thấy Lý Khổi Lỗi ở cángphía sau ồ lên một tiếng, dường như định nói gì nhưng lại cố nén lại. BaoBất Đồng quay đầu lại nhìn, thấy mặt y tái nhợt, thần tình cực kỳ hoảnghốt. Bao Bất Đồng hỏi:- Ngươi làm sao thế? Trông thấy ma à? Làm gì mà sợ vậy?Lý Khổi Lỗi không trả lời, làm như không nghe thấy y nói gì. Đến gầnhơn nữa, thấy giữa hai người ngồi là một phiến đá lớn, bên trên có mộtbàn cờ, hai người đang đánh. Người ngồi bên phải là một ông già nhỏ bégầy gò, còn phía bên trái là một thanh niên công tử. Bao Bất Đồng nhậnra thanh niên đó chính là Đoàn Dự, trong lòng chán ngắt, nghĩ thầm: "Tađối với tiểu tử này cực kỳ vô lễ, hôm nay y thấy mình thân tàn ma dại thếnày, gã thể nào chẳng buông lời nhạo báng".Chỉ thấy bàn cờ được khắc vào một phiến đá xanh lớn, quân trắngquân đen đều bóng lộn, hai bên đã để được đến trên trăm quân. ĐinhXuân Thu chậm rãi đến gần xem hai người, ông già thấp bé cầm mộtquân đen để xuống, đột nhiên đôi lông mày nhướng lên, dường như trôngthấy cuộc cờ đi vào chỗ biến hóa kỳ diệu. Đoàn Dự cầm một quân cờtrắng, trầm ngâm chưa đặt xuống. Bao Bất Đồng kêu lên:- Này, tiểu tử họ Đoàn kia, ngươi hỏng rồi, cờ vào thế tiến cũng dở ởkhông xong chịu thua quách đi thôi.Ba người đứng sau lưng Đoàn Dự liền quay lại hầm hầm nhìn y, chínhlà bọn Chu Đan Thần ba người hộ vệ. Bất thình lình, Khang Quảng Lăng,Phạm Bách Linh cả bọn Hàm Cốc bát hữu người nào cũng từ trên cánggắng gượng nhảy xuống, đi đến cách bàn cờ bằng đá xanh chừng mộttrượng, cùng quì cả xuống. Bao Bất Đồng kinh ngạc nói:- Làm trò quỉ gì đây?Vừa mới nói ra khỏi miệng lập tức hiểu ngay, ông già mình hạc xác vekia chính là Lung Á lão nhân Thông Biện tiên sinh, sư phụ của Hàm Cốcbát hữu. Thế nhưng ông ta cũng là kẻ tử đối đầu của Tinh Tú Lão QuáiĐinh Xuân Thu, kẻ đại thù trước mặt sao vẫn còn nhàn hạ ngồi đánh cờ?Đối thủ của ông ta lại chẳng phải là một nhân vật trọng yếu mà chỉ làmột anh đồ gàn không biết võ công?Khang Quảng Lăng nói:- Lão nhân gia xem chừng còn khang kiện hơn xưa, bọn hậu bối támngười chúng tôi mừng không sao kể xiết.Hàm Cốc bát hữu đã bị Thông Biện tiên sinh Tô Tinh Hà đuổi khỏi sưmôn nên không dám gọi ông bằng thầy. Phạm Bách Linh nói:- Huyền Nạn đại sư của phái Thiếu Lâm đến thăm lão nhân gia đó.Tô Tinh Hà đứng bật dậy, quay về mọi người vái một cái thập sâu nói:- Huyền Nạn đại sư giá lâm, lão hủ Tô Tinh Hà không kịp nghinhtiếp, thật đáng trách lắm.Ông ta chỉ liếc ngang mọi người một cái rồi lại quay ngay trở lại bàncờ. Mọi người đã nghe Tiết Mộ Hoa kể rõ nguyên nhân tại sao sư phụông ta bị ép phải giả như câm như điếc, lúc này ông ngang nhiên mởmiệng nói năng, xem ra đã quyết cùng Đinh Xuân Thu một mất một còn.Khang Quảng Lăng, Tiết Mộ Hoa cả bọn không thể không liếc qua nhìnĐinh Xuân Thu một cái, trong lòng vừa phấn khởi, vừa âu lo.Huyền Nạn nói:- Không dám! Không dám!Ông thấy Tô Tinh Hà coi bàn cờ trọng như thế nghĩ thầm: "Người nàytạp vụ quá nhiều, thư họa cầm kỳ, không môn gì không tinh thông, thảonào võ công không bằng sư đệ".Trong khi không ai nói một tiếng nào, bỗng dưng Đoàn Dự cất tiếng:- Được rồi, đi vào đây.Chàng vừa nói vừa đặt một quân cờ trắng xuống bàn cờ. Tô Tinh Hàmặt lộ vẻ vui mừng, gật đầu, dường như đã hiểu tay đặt một quân cờ đenkhác. Đoàn Dự đã nghĩ xong được mươi nước trước, liền hạ thêm mộtquân trắng khác, Tô Tinh Hà lại để một quân cờ đen.Hai người đặt được hơn mươi quân rồi, Đoàn Dự thở dài một tiếng, lắcđầu nói:- Lão tiên sinh bày bàn cờ Trân Lung này quả là thâm áo xảo diệu,vãn sinh không phá giải nổi.Xem ra Tô Tinh Hà đã thắng, tuy nhiên mặt ông ta lại lộ vẻ thất vọngnói:- Kỳ tứ của công tử quả là tinh mật, mười nước vừa đi thật cao,nhưng chưa nghĩ được sâu thêm một chút, thật là đáng tiếc! Đáng tiếcthay! Ôi, thật đáng tiếc thay, đáng tiếc lắm thay!Ông ta liên tiếp chép miệng, miệng nói bốn lần "đáng tiếc" quả thựcbiết bao ngậm ngùi. Đoàn Dự nhặt mười quân cờ trắng mình vừa đi lên,bỏ trở lại vào hộp, Tô Tinh Hà cũng lấy mười viên cờ đen của mình mớibỏ xuống, bàn cờ trở lại trận thế như lúc đầu.Đoàn Dự lùi lại đứng qua một bên, nhìn bàn cờ ngẩn ngơ suy nghĩ:"Thế cờ Trân Lung này chính là bàn cờ hôm trước ta đã thấy trong thạchđộng núi Vô Lượng. Vị Thông Biện tiên sinh này và thần tiên tỉ tỉ trongđộng ắt có uyên nguyên, đợi khi nào thuận tiện ta sẽ len lén hỏi ông tanhưng không thể để cho người ngoài hay biết. Nếu không mọi người sẽtìm đến để nhìn thần tiên tỉ tỉ, chẳng phải khinh mạn nàng lắm hay sao?".Người thứ hai trong Hàm Cốc bát hữu là Phạm Bách Linh cũng là mộtngười mê đánh cờ, từ xa đứng nhìn kỳ cục, biết rằng không phải sư phụcùng thanh niên kia đánh cờ mà là sư phụ bố trí bàn cờ Trân Lung, cònthanh niên kia thử vào phá giải nhưng giải không được. Y quì dưới đấtnên nhìn không rõ, đầu gối lập tức nhấc lên, vươn dài cổ định nhìn cho rõ.Tô Tinh Hà nói:- Tất cả các ngươi mau đứng dậy! Bách Linh, thế cờ Trân Lung nàycó ảnh hưởng rất lớn, ngươi lại đây xem thử, nếu như phá giải được thìthật hay không đâu cho hết.Phạm Bách Linh mừng rỡ vội đáp:- Vâng!Y liền đứng lên, đi đến bên cạnh bàn cờ, ngưng thần xem xét. ĐặngBách Xuyên hỏi nhỏ:- Nhị đệ, sao lại gọi là Trân Lung?Công Dã Can cũng thì thầm trả lời:- Trân Lung tức là nạn đề của môn cờ vây. Đó là cờ thế do người tacố ý bày chứ không phải do hai người đánh cờ mà thành, do đó hoặc sinh,hoặc kiếp nước nào cũng thật khó mà đoán được.Những thế Trân Lung tầm thường, ít thì mươi quân, nhiều có khi lênđến bốn năm chục quân, thế nhưng bàn cờ này có đến hơn hai trăm, gầnnhư kín cả bàn cờ rồi. Công Dã Can cũng không hiểu biết bao nhiêu, xemmột hồi chẳng hiểu gì cả nên không coi nữa.Phạm Bách Linh chuyên tâm nghiên cứu cờ vây mấy chục năm qua,quả đã là một cao thủ về môn này, thấy trên bàn cờ trong kiếp có kiếp,lại có cộng hoạt, lại thêm trường sinh, hoặc phản phác, hoặc thu khí, tụmnăm tụm ba mỗi chỗ một nhóm thật là phức tạp. Y cảm thấy tinh thầnphấn khởi, xem thêm một lúc, tự nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, chỉmới suy nghĩ về quân trắng một góc bên phải thắng bại ra sao, đã thấykhí huyết trong ngực nhộn nhạo.Y cố gắng định thần, tính lại lần thứ hai mới thấy rằng lúc trước vẫntưởng bên trắng ở nơi đó đã hỏng, bây giờ mới hay cũng vẫn còn đườngsống, thế nhưng muốn giết nhóm quân đen ở bên cạnh thì thể nào cũngdứt dây động rừng, bèn tính toán thêm nữa, đột nhiên mắt tối sầm, cổhọng mằn mặn, ọc ra một ngụm máu tươi.Tô Tinh Hà lãnh đạm nhìn y nói:- Thế cờ này rất ư là khó, ngươi thiên tư có hạn, tuy kỳ lực chẳng dởnhưng xem chừng giải không nổi đâu, huống chi có thêm tên ác tặc ĐinhXuân Thu đứng bên cạnh thi triển tà thuật, làm điên đảo hồn vía, quảthực hung hiểm, ngươi có còn muốn giải nữa hay thôi?Phạm Bách Linh đáp:- Sinh tử hữu mệnh, đệ ... tại hạ ... tại hạ ... quyết ý tận tâm tận lực.Tô Tinh Hà gật đầu nói:- Vậy ngươi cứ thư thả mà suy nghĩ.Phạm Bách Linh chăm chú vào cuộc cờ, thân hình lảo đảo, lại phun rathêm một ngụm máu nữa. Đinh Xuân Thu cười gằn nói:- Chỉ bỏ mạng toi, sao việc gì phải khổ sở thế? Lão tặc đó bố trí cơquan, cốt là để hành hạ, giết người, Phạm Bách Linh, ngươi đúng là chuiđầu vào rọ.Tô Tinh Hà đưa mắt hầm hầm nhìn y, hỏi:- Ngươi gọi sư phụ là gì thế?Đinh Xuân Thu đáp:- Y là lão tặc nên ta gọi là lão tặc.Tô Tinh Hà nói:- Lung Á lão nhân hôm nay không còn câm điếc, chắc ngươi đã biếtlý do tại sao rồi?Đinh Xuân Thu đáp:- Hay lắm! Ngươi tự ý phá lời thề, ấy là tự mình đi tìm cái chết, đừngtrách ta nhé.Tô Tinh Hà tiện tay nhắc một phiến đá ở bên cạnh, đặt xuống bêncạnh Huyền Nạn nói:- Mời đại sư ngồi.Huyền Nạn thấy tảng đá đó không thể nào dưới hai trăm cân, một ônglão gầy gò nhỏ thó như Tô Tinh Hà, cả người không đến tám chục cân,vậy mà làm như trò trẻ, không phí một chút sức lực đã nhắc được cục đálên, công lực thực là ghê gớm. Ông nghĩ chính mình khi võ công chưamất, muốn nhắc một tảng đá như thế thật không khó khăn gì, nhưng làmmột cách nhẹ nhàng như thế cũng chưa chắc được, bèn chắp tay nói:- Đa tạ!Sau đó ngồi xuống. Tô Tinh Hà lại tiếp:- Thế cờ Trân Lung này là do tiên sư tạo thành. Năm xưa tiên sưphải mất ba năm tâm huyết mới sắp đặt xong, chỉ mong trên đời có ngườihiểu lòng mình mà phá giải. Tại hạ trong ba mươi năm qua khổ côngnghiên cứu, vậy mà vẫn chưa giải được.Ông ta nói đến đây, ông đưa mắt quét qua cả bọn Huyền Nạn, ĐoànDự, Phạm Bách Linh rồi tiếp:- Huyền Nạn đại sư tinh thông thiền lý, hiểu được yếu chỉ Thiền tônglà ở chỗ đốn ngộ. Khổ công năm này tháng khác, chưa chắc đã bằng đượcngười đầy đủ căn cốt, huệ tâm vừa thấy đã thông hiểu ngay. Đánh cờcũng vậy thôi, đứa trẻ tám chín tuổi có tài trí đầy đủ, đánh cờ vẫn có thểthắng được hạng nhất lưu cao thủ. Mặc dầu tại hạ nghiên cứu mãi khôngra, nhưng kẻ tài giỏi trong thiên hạ rất nhiều, không phải là không thểgiải được.Tiên sư năm xưa để lại thế cờ này, nếu như có người hoàn thành đượctâm nguyện của lão nhân gia thì tiên sư tuy không còn tại nhân gian, dướicửu tuyền nếu biết được cũng thật là an ủi.Huyền Nạn nghĩ thầm: "Sư phụ đồ đệ của vị Thông Biện tiên sinh nàycùng một nguồn gốc, những trò chơi cầm kỳ thi họa đều lôi kéo con ngườiđi vào ma chướng, đem hết cả cái thông minh tài trí một đời tiêu vào cáiviệc đâu đâu khiến cho Đinh Xuân Thu ở trong môn phái hoành hànhkhông còn úy kỵ gì nữa, không ai chế ngự nổi y, cũng thật đáng buồn".Lại nghe Tô Tinh Hà tiếp tục:- Gã sư đệ của ta ...Ông vừa nói vừa chỉ vào Đinh Xuân Thu:- ... năm xưa phản bội sư môn, khiến cho tiên sư ẩm hận tạ thế, lạiđánh ta không còn đường nào chống đỡ. Tại hạ vốn dĩ đã mong đem cáichết để đền ơn thầy, nhưng nghĩ lại cái tâm nguyện của sư phụ chưa hoàntất, nếu chưa đi tìm người phá giải thì ở dưới suối vàng còn mặt mũi nàomà nhìn sư phụ, nên đành cố chịu kiếp sống thừa cho đến ngày nay.Trong bao nhiêu năm qua, tại hạ tuân thủ ước định với sư đệ, khôngnói một lời, tự cho mình danh xưng Lung Á lão nhân, ngay cả môn hạ đệtử mới thu, cũng ép phải thành người câm điếc. Than ôi, ba mươi năm quachẳng thành tựu được chuyện gì, thế cờ này đến nay vẫn chưa ai phá giảiđược. Vị Đoàn công tử đây tuy anh tuấn tiêu sái ...Bao Bất Đồng lại chen vào:- Vị Đoàn công tử đây chắc gì đã anh tuấn, còn tiêu sái thì nhất địnhchẳng có chút nào, huống chi bề ngoài anh tuấn tiêu sái với đánh cờ có gìliên quan đâu, không thông ơi là không thông!Tô Tinh Hà đáp:- Có liên hệ lắm chứ! Thật nhiều là khác!Bao Bất Đồng đáp:- Vẻ người lão tiên sinh, ha ha, có thấy chút nào anh tuấn tiêu sáiđâu!Tô Tinh Hà quay sang chăm chăm nhìn y một hồi, miệng hơi mỉmcười. Bao Bất Đồng nói:- Chắc tiền bối định nói Bao Bất Đồng so với lão tiên sinh hình dungcổ quái xấu xí ...Tô Tinh Hà không nhìn nhõi gì đến y nữa, tiếp tục:- Đoàn công tử đi mười bước đầu quả thực cực kỳ tinh diệu khiến cholão phu thật là kỳ vọng, có ngờ đâu lỡ mất một nước nên mấy nước sauđành chịu thua.Đoàn Dự vẻ mặt sượng sùng nói:- Tại hạ tư chất ngu độn làm phụ lòng nhã ái của lão trượng, thậtđáng hổ thẹn ...Lời nói chưa dứt, bỗng nghe Phạm Bách Linh kêu to một tiếng, máu từmiệng tuôn ra ồng ộc, ngã lật về sau. Tô Tinh Hà hơi nhắc tay trái lên,soẹt soẹt soẹt, ba quân cờ ném ra đánh trúng ba huyệt đạo trên ngực ylúc đó mới ngưng thổ huyết.Mọi người còn đang kinh ngạc bỗng nghe cạch một tiếng, từ trênkhông một vật gì trăng trắng bay xuống, trúng ngay bàn cờ. Tô Tinh Hànhìn lại, hóa ra một mẩu gỗ tùng còn tươi ai đó mới móc ra, khéo làm saotrúng ngay khứ vị ở điểm thất cửu, chính là một nước phá giải thế cờ TrânLung. Ông ngửng đầu lên thấy trên cây tùng phía bên trái cách chừngnăm sáu trượng, thấp thoáng một tà trường bào màu vàng nhạt, hiểnnhiên có người ẩn nơi đó.Tô Tinh Hà vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói:- Lại có thêm một vị cao nhân nào giá lâm, lão hủ thật vui mừngkhôn xiết.Ông đang định đi một quân cờ đen, đột nhiên bên tai một tiếng giónhẹ vụt qua, một vật gì đen sì từ sau lưng bay đến, rơi ngay vào khứ vị ởđiểm bát bát, đúng ngay vào nơi Tô Tinh Hà vừa định hạ xuống.Mọi người ồ lên một tiếng, quay đầu lại nhưng không thấy bóng dángai. Những cây tùng ở phía bên phải không cây nào cao to, nếu trên cây cóngười ngồi đó thì thấy ngay, không biết kẻ kia ẩn náu nơi nào. Tô TinhHà nhìn vật đen sì kia chính là một miếng vỏ cây tùng nho nhỏ, điểm rơixuống thật chính xác, trong bụng cũng hơi kinh hãi. Quân đen kia vừa hạxuống, từ cây tùng bên trái lại đi một mẩu gỗ tùng thay quân trắng vàokhứ vị ngũ lục.Vèo một tiếng, một vật đen đen bắn thẳng lên trời, rơi thẳng xuống,không nghiêng không lệch đúng ngay khứ vị tứ ngũ. Quân cờ đen đó khilên thì quay vòng vòng như trôn ốc, phát xuất từ đâu thật khó mà nhìn rađược, ngoằn ngoèo một hồi vậy mà rơi xuống chính xác như thế, côngphu ném ám khí đó đủ đã kinh người. Người đứng chung quanh ai nấy bộiphục, cùng suýt xoa reo hò.Tiếng khen chưa dứt bỗng nghe một giọng vang vang từ trên cành câytruyền xuống:- Mộ Dung công tử đến phá giải thế Trân Lung, tiểu tăng thay ngườiđi giùm hai nước xin đừng trách tội mạo muội.Cành lá hơi rung động, nghe tiếng gió thoảng qua, bên cạnh bàn cờ đãxuất hiện thêm một nhà sư nữa. Hòa thượng đó mặc tăng bào màu xámtro, thần thái sáng láng, bảo tướng trang nghiêm, trên mặt ẩn một nụcười.Đoàn Dự giật mình kinh hãi nghĩ thầm: "Tên ma đầu Cưu Ma Trí lạiđến rồi". Chàng lại bụng bảo dạ: "Không lẽ quân cờ trắng kia là do MộDung công tử đi hay sao? Vị Mộ Dung công tử này rồi đến hôm nay tacũng sẽ gặp".Chỉ thấy Cưu Ma Trí chắp hai tay, quay sang Tô Tinh Hà, Đinh XuânThu và Huyền Nạn hành lễ nói:- Tiểu tăng trên đường nhận được Kỳ Hội Thiếp của Thông Biệntiên sinh, không tự lượng sức mình nên vội tới gặp mặt thiên hạ cao nhân.Y lại tiếp:- Mộ Dung công tử xin cũng hiện thân đi thôi.Chỉ nghe một tiếng cười trong trẻo, từ sau một cây tùng hai người bướcra. Đoàn Dự chỉ thấy mắt tối sầm, tai ù đi, miệng đắng ngắt, người nóngbừng. Người đó uyển chuyển chậm rãi bước tới, chính là giai nhân màchàng đêm mong ngày nhớ, không lúc nào quên Vương Ngữ Yên.Nàng mặt đầy vẻ say mê lưu luyến, ngẩn ngơ nhìn thanh niên công tửđi bên cạnh. Đoàn Dự theo ánh mắt nàng nhìn theo, thấy người đó chừnghăm bảy, hăm tám, mặc áo lụa mỏng màu vàng nhạt, trường kiếm đeongang hông, diện mục tuấn tú, đi đứng nhẹ nhàng đầy vẻ tiêu sái nhànnhã.Đoàn Dự vừa trông thấy y lập tức nửa người chết cứng, rưng rưngdường như muốn rơi nước mắt, nghĩ thầm: "Người ta vẫn thường bảo MộDung công tử là rồng phượng trong loài người, quả nhiên không phải nóingoa. Vương Ngữ Yên đối với y ái mộ như thế cũng chẳng trách nàngđược".Chàng chỉ biết tự oán mình, than thân trách phận, chẳng muốn ngẩnglên nhìn Vương Ngữ Yên nhưng rồi không cưỡng nổi cũng len lén liếcnàng một cái. Chỉ thấy người đẹp mặt mày rạng rỡ, tưởng như toàn thânchỗ nào cũng đầy hỉ khí, từ khi biết nhau đến nay, chưa từng thấy nàngvui vẻ đến thế bao giờ.Hai người đến gần hơn nhưng Vương Ngữ Yên gặp Đoàn Dự màdường như thị nhi bất kiến5 cũng chẳng gọi lấy một câu. Đoàn Dự tự nhủ:"Trong lòng nàng trước nay có bao giờ để ý đến ta đâu, khi ở bên cạnhmình cũng chĩ nghĩ tới biểu ca mà thôi".Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can, Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác tiến ranghinh tiếp. Công Dã Can hướng về Mộ Dung Phục hạ giọng bẩm báo lailịch Tô Tinh Hà, Đinh Xuân Thu, Huyền Nạn mọi người. Bao Bất Đồngnói:- Gã họ Đoàn kia là một tên đồ gàn, không biết võ công, mới rồi đãđánh cờ thua một trận rồi.Mộ Dung Phục liền cùng mọi người hành lễ tương kiến, ngôn ngữkhiêm hòa ra vẻ muốn làm quen. Cô Tô Mộ Dung danh chấn thiên hạ, cóai ngờ đâu lại là một thanh niên công tử hình dáng tuấn nhã, điệu bộthanh quí, nên người nào cũng nói vài lời ngưỡng mộ, ngay cả Đinh XuânThu cũng khách sáo đôi câu.Người sau cùng Mộ Dung Phục chào là Đoàn Dự:- Đoàn huynh khỏe chứ?Đoàn Dự thần tình ủ rũ, lắc đầu:- Các hạ khỏe chứ ta .. ta ... chẳng khỏe chút nào.Vương Ngữ Yên ồ một tiếng nói:- Đoàn công tử hóa ra cũng ở nơi đây.Đoàn Dự ấp úng:- Chính ... chính ... tôi đây.Mộ Dung Phục trừng mắt nhìn chàng mấy bận, không thèm nói đếnnữa, đi đến bên cạnh bàn cờ cầm một quân cờ trắng đặt xuống. Cưu MaTrí mỉm cười nói:5- Mộ Dung công tử võ công cao cường, nhưng môn cờ vây e rằngcũng chỉ bình thường.Nói xong cũng đặt một quân cờ đen. Mộ Dung Phục nói:- Chưa chắc thua đại sư đâu.Nói xong cũng hạ một quân cờ đen, Cưu Ma Trí cũng theo đó mà đithêm một nước. Mộ Dung Phục đã xem bàn cờ này rất lâu, tự tin rằngmình đã tìm được giải pháp, ngờ đâu nước cờ của Cưu Ma Trí lại hoàntoàn ngoài dự tính của y, bao nhiêu những tính toán trong đầu trôi theogiòng nước, lại phải tính lại từ đầu, một lúc lâu sau mới đi thêm được mộtnước.Cưu Ma Trí suy nghĩ cực nhanh, đặt liền một quân nữa. Hai người mộtchậm một nhanh, đi đến hơn hai chục quân, Cưu Ma Trí đột nhiên cười hahả nói:- Mộ Dung công tử, chúng mình kẻ nọ bó chân bó cẳng người kia.Mộ Dung Phục giận dữ đáp:- Ngươi đặt cờ loạn xạ, bây giờ có giỏi thì phá giải đi.Cưu Ma Trí cười đáp:- Thế cờ này vốn dĩ trên đời không ai giải được, chẳng qua chỉ bày rađể trêu ngươi. Tiểu tăng biết thân biết phận nên chẳng muốn hao tâmhuyết suy nghĩ những chuyện không đâu. Mộ Dung công tử, đến ta ở mộtgóc trời kia ngươi còn chưa đụng đến được, vậy mà dám mơ chuyện đuổihươu ở Trung Nguyên sao?Mộ Dung Phục giật mình, trong một thoáng trăm ngàn mối vấn vương,trăn qua trở lại chĩ nghĩ đến câu Cưu Ma Trí vừa nói: "Đến ta ở một góctrời kia ngươi còn chưa đụng đến được, vậy mà dám mơ chuyện đuổihươu ở Trung Nguyên sao? ".Trước mắt y chỉ thấy mờ dần, quân trắng quân đen trên bàn cờ naybiến thành quan quân sĩ tốt, tây một thế trận, ta vây ngươi, ngươi vây ta,hai bên lẫn lộn chém giết nhau. Mộ Dung Phục trừng trừng nhìn vào, bênmình cờ trắng giáp trắng bị quân cờ đen, giáp đen vây chặt, tả xông hữuđột vẫn không sao ra khỏi trùng vi, trong bụng càng lúc càng thêm bồnchồn: "Họ Mộ Dung ta thiên mệnh đã hết rồi, bao nhiêu tâm cơ nay đànhuổng phí. Ta một đời tận tâm tận lực, nhưng rồi cũng chỉ là một giấcmộng ảo mà thôi! Thời là thế, mệnh là thế, còn nói năng gì nữa?". Y độtnhiên hét lên một tiếng, rút phắt trường kiếm đưa lên cổ cứa ngang.Trong khi Mộ Dung Phục thần sắc bất định, đứng ngơ ngẩn không nóinăng, Vương Ngữ Yên, Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can cả bọn chămchăm nhìn y. Đến khi Mộ Dung Phục đột nhiên rút kiếm tự vẫn, không aicó thể ngờ tới, cả bọn liền xông lên giải cứu nhưng công lực hoàn toànmất hết rồi, thành ra vẫn chậm một bước. Đoàn Dự vung tay điểm ra kêulên:- Không được làm thế!Chỉ nghe soẹt một tiếng, trường kiếm trong tay Mộ Dung Phục giậtbắn lên, nghe keng một tiếng đã rơi xuống đất. Cưu Ma Trí cười nói:- Đoàn công tử, chiêu Lục Mạch Thần Kiếm quả hay thật.Mộ Dung Phục trường kiếm rời khỏi tay còn đang kinh hãi, từ trongmơ mơ màng màng tỉnh lại. Vương Ngữ Yên cầm tay y, liên tiếp vừa lắcvừa kêu:- Biểu ca, không giải được thế cờ thì có đáng gì đâu? Sao lại nỡ nàotự tận?Nàng nói rồi nước mắt chảy dàn dụa trên má. Mộ Dung Phục bànghoàng kêu lên:- Ta sao thế?Vương Ngữ Yên đáp:- Cũng may Đoàn công tử đánh rơi thanh trường kiếm trong tay biểuca, nếu không ... nếu không ...Công Dã Can khuyên nhủ:- Công tử, bàn cờ này làm mê hoặc lòng người, xem ra bên trong cócả huyễn thuật, công tử đừng hao phí tâm tư thêm nữa làm gì.Mộ Dung Phục quay lại nhìn Đoàn Dự nói:- Kiếm chiêu mới rồi của các hạ có phải thực là Lục Mạch ThầnKiếm chăng? Tiếc thay tại hạ không được xem, các hạ có thể thử thêmlần nữa để cho bỉ nhân được dịp mở mắt.Đoàn Dự quay sang nhìn Cưu Ma Trí, e ngại y thấy mình sử dụng LụcMạch Thần Kiếm rồi sẽ lại bắt mình lần nữa. Lộ kiếm pháp đó khi thìlinh, khi thì không, nếu như tên ác hòa thượng này ra tay, thực khó màchống trả, trong bụng sợ hãi, tránh ra ba bước cho cách xa Cưu Ma Trí, cóbọn Chu Đan Thần ba người xen vào giữa, lúc đó mới đáp:- Ta ... ta trong cơn gấp gáp, chó ngáp phải ruồi, muốn sử thêm mộtchiêu nữa quả thật khó khăn. Có thực ngươi không nhìn thấy hay chăng?Mộ Dung Phục vẻ mặt ngượng ngập nói:- Tại hạ nhất thời tâm thần mê loạn chẳng khác gì ma nhập.Bao Bất Đồng lớn tiếng kêu lên:- Đúng đó, hẳn là Tinh Tú Lão Quái đứng bên cạnh thi triển tà pháp,công tử phải hết sức cẩn thận.Mộ Dung Phục lườm Đinh Xuân Thu, nói với Đoàn Dự:- Tại hạ chẳng may trúng phải tà thuật, may được các hạ cứu viện,trong lòng thật là cảm kích. Đoàn huynh biết được tuyệt kỹ Lục MạchThần Kiếm, có phải là người trong Đoàn gia Đại Lý hay không?Đột nhiên từ đằng xa một giọng nói văng vẳng truyền đến:- Có một tên họ Đoàn Đại Lý ở đó hay sao? Có phải Đoàn ChínhThuần không?Chính là thanh âm của Ác Quán Mãn Doanh Đoàn Diên Khánh. BọnChu Đan Thần lập tức biến sắc. Lại nghe một giọng oang oang sắc cạnhnhư kim loại chạm nhau:- Lão đại của anh em ta mới đích thực là họ Đoàn Đại Lý, còn ngoàira đều là đồ giả.Đoàn Dự cười thầm nghĩ bụng: "Tên học trò của ta cũng đến nữađây". Tiếng kêu của Nam Hải Ngạc Thần chưa dứt, từ dưới núi chạy lênmột người, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn, chính là Vân Trung Hạc, miệngkêu:- Thiên hạ Tứ Đại Ác Nhân đúng theo ước hẹn cuộc cờ đến báiphỏng Thông Biện tiên sinh.Tô Tinh Hà đáp:- Hết sức hoan nghênh.Bốn chữ đó vừa ra khỏi miệng, Vân Trung Hạc đã phiêu phiêu đi đếntrước mặt mọi người. Một lát sau, Đoàn Diên Khánh, Diệp Nhị Nương,Nam Hải Ngạc Thần ba người cũng sánh vai tới nơi. Nam Hải Ngạc Thầnlớn tiếng nói:- Lão đại chúng ta xem thiếp mời, cực kỳ hoan hỉ, mọi chuyện khácgác sang một bên đến đây đánh cờ. Lão đại ta võ công thiên hạ vô địch,so với Nhạc lão nhị này còn ghê gớm hơn. Kẻ nào không phục cứ lênđánh thử với y ba ván. Các ngươi muốn một chọi một cũng tốt, mà tất cảxông lên cũng được. Sao không thấy binh khí đâu cả là sao?Diệp Nhị Nương vội chặn lại:- Lão tam chớ có nói năng lếu láo. Đánh cờ nào phải là đánh nhau,có cần gì binh khí?Nam Hải Ngạc Thần đáp:- Có mụ nói lếu láo thì có. Không đánh nhau thì lão đại lật đật đếnđây làm gì?Đoàn Diên Khánh mắt đăm đăm nhìn bàn cờ, ngưng thần suy nghĩ,qua một hồi thật lâu, thiết trượng bên trái điểm vào trong hộp quân, đầutrượng dường như có sức hút, dính chặt một quân cờ trắng, đặt lên trênbàn cờ. Huyền Nạn khen ngợi:- Họ Đoàn Đại Lý võ công độc bộ trời nam, quả là không phải chỉ cóhư danh.Đoàn Dự từng chứng kiến Đoàn Diên Khánh đánh cờ với Hoàng Mităng, biết ông ta không những nội lực thâm hậu mà kỳ lực cũng thật cao,có thể phá giải thế cờ Trân Lung không chừng. Chu Đan Thần ghé taichàng nói nhỏ:- Công tử, mình đi thôi! Đừng để lỡ cơ hội.Thế nhưng Đoàn Dự một mặt muốn xem Đoàn Diên Khánh làm thếnào phá giải ván cờ này, lại thêm dễ dầu gì gặp được Vương Ngữ Yên,nên dù trời sập chăng nữa cũng chưa chắc khiến cho chàng bỏ nàng mà đikhỏi, thành thử chỉ ậm ừ mấy tiếng nhưng chân lại nhích dần về chỗ bàncờ.Bàn cờ này thiên biến vạn hóa, bao nhiêu nước Tô Tinh Hà đều đãthuộc nằm lòng, lập tức đặt ngay một quân đen xuống. Đoàn Diên Khánhsuy nghĩ thêm một lát, lại đặt một quân. Tô Tinh Hà nói:- Các hạ đi nước này quả là cao minh, để xem có thể phá được cửaquan tìm ra một lối thoát không nào.Ông ta đặt một quân đen, chặn ngay đường lại, Đoàn Diên Khánh lạiđi một quân nữa. Hư Trúc bỗng nói:- Nước cờ đó xem ra không ổn.Y mới rồi thấy Mộ Dung Phục đã đi quân đó, đi tiếp thêm mấy nướcđột nhiên rút kiếm tự vẫn, sợ rằng Đoàn Diên Khánh cũng rơi vào vết xeđổ, trong lòng bất nhẫn nên lên tiếng nhắc. Nam Hải Ngạc Thần cực kỳgiận dữ, quát lớn:- Cái thứ chú tiểu như ngươi mà dám nói lão đại ta ổn hay không ổnhay sao?Y vừa nói vừa chộp vào lưng Hư Trúc, nhắc lên. Đoàn Dự nói:- Hảo đồ nhi, không được đả thương tiểu sư phụ.Nam Hải Ngạc Thần khi vừa đến đã trông thấy Đoàn Dự, trong bụngngượng ngập, tốt nhất là chàng chẳng nói năng gì, ngờ đâu lại ra lệnh choy, bèn hầm hầm nói:- Không đả thương thì thôi, đã làm sao nào.Y bèn để Hư Trúc xuống. Mọi người thấy một gã ngang ngược hungác như Nam Hải Ngạc Thần lại nghe lời Đoàn Dự, gọi y là "đồ nhi" màkhông thấy cãi lại đều cảm thấy lạ lùng. Chỉ có bọn Chu Đan Thần hiểuđược nguyên do, trong bụng cười thầm.Hư Trúc ngồi xuống trong lòng suy nghĩ: "Sư phụ ta vẫn thường dạyrằng Phật tổ truyền xuống bao gồm giới, định, huệ ba tu chứng pháp môn.Kinh Lăng Nghiêm có viết: "Nhiếp tâm vi giới, nhân giới sinh định, nhânđịnh sinh huệ 6". Con người chúng ta căn cốt ngu độn, khó lòng nhiếp tâmđể giữ mình, thành thử Đạt Ma tổ sư mới truyền cho phương tiện phápmôn, dạy chúng ta học võ để nhiếp tâm, mà đánh cờ cũng có thể nhiếptâm. Học võ tính chuyện hơn thua, đánh cờ cũng là chuyện thua đượccũng đều ngược lại với thiền lý thành ra dù học võ hay đánh cờ cũng phảicố giữ cái tâm vô thắng bại. Khi tụng kinh, ăn cơm, đi đường thì vô thắngbại tâm rất là dễ, còn như tỉ võ, đánh cờ mà đạt được vô thắng bại tâm thìthật khó thay. Nếu như khi tỉ võ, đánh cờ mà không còn cái tâm thắng bạithì đã là gần được đạo rồi. Kinh Pháp cú có viết: Thắng ắt bị người ta oánhận, thua sẽ tự cho mình là thấp hèn. Bỏ được cái tâm thắng bại, khôngtranh giành thì lòng mới yên.7 Ta võ công kém cỏi, kỳ thuật tầm thường,cùng sư huynh đệ tỉ võ, đánh cờ bao giờ cũng thua nhiều thắng ít, vậy màsư phụ ngược lại khen ta giữ được không giận không oán, coi chuyệnthắng bại nhẹ như bông. Vậy mà sao hôm nay khi ta thấy vị Đoàn thí chủnày đi sai nước cờ, lại lo cho y lạc bại nên ra lời chỉ điểm? Huống chi cứkỳ thuật như ta thì còn chỉ điểm cho ai được nữa? Y đi nước cờ tuy tươngđồng với Mộ Dung công tử nhưng về sau ắt sẽ khác đi, chính ta khônggiải được, sao lại dám mở lời "xem ra không ổn", chẳng hóa ra mang cáitâm tự cao tự mãn hay sao?".Đoàn Diên Khánh cứ đi một nước lại suy nghĩ một hồi, từng quân từngquân càng lúc càng lâu, đặt đến hơn hai chục quân thì mặt trời đã ngả vềtây. Huyền Nạn đột nhiên nói:- Đoàn thí chủ, mười nước đầu thí chủ đi theo đường chính nhưng từthứ mười một trở đi lại vào bàng môn, càng lúc càng sâu, để đến lúckhông còn cứu được nữa rồi.6 7Các bắp thịt trên mặt Đoàn Diên Khánh đã cứng không tỏ ra có ý gìnhưng từ cổ họng phát ra thanh âm nói:- Phái Thiếu Lâm là danh môn chính tông, theo như chính đạo củacác ông thì giải pháp thế nào?Huyền Nạn thở dài một tiếng nói:- Bàn cờ này tưởng như chính mà không phải chính, giống như tà màkhông phải tà, dùng chính đạo mà giải cũng không xong nhưng đi vào conđường vạy thì cũng không được.Cây gậy trúc nơi tay trái của Đoàn Diên Khánh ngừng lại giữa lưngchừng, hơi run run, thủy chung không điểm xuống, qua một hồi lâu mớinói:- Đằng trước đã nghẽn lối rồi, đằng sau lại có truy binh, chính cũngkhông mà tà cũng không, thật là khó lòng.Võ công gia truyền của y vốn là chính tông Đoàn gia Đại Lý, nhưngvề sau đi vào đường tà, mấy câu nói của Huyền Nạn khiến y phải chạnhlòng, cũng chẳng khác gì Mộ Dung công tử dần dần đi vào ma đạo.Bàn cờ Trân Lung đó biến chuyển hàng trăm lối, tùy theo người màthành, kẻ tham tài thì vì tiền bạc mà thất cơ, kẻ nóng tính thì vì sân hậnmà hỏng việc. Đoàn Dự thất bại vì ái tâm quá nặng, không dám bỏ quân;Mộ Dung Phục thua, chỉ vì chấp trước quyền uy, tuy dám thí quân nhưngkhông chịu thất thế. Còn Đoàn Diên Khánh thì mối hận to lớn nhất trênđời là sau khi tàn phế, đã bỏ võ công chính tông của bản môn, chuyểnsang tập luyện bàng môn tà thuật, đến lúc toàn tâm toàn ý tập trung vàođó thì ngoại ma xâm nhập, để đến tâm thần hoang mang không còn tựchế được nữa.Đinh Xuân Thu cười khì khì tiếp lời:- Đúng đó! Con người từ chính chuyển sang tà thì dễ, cải tà quichánh mới thật gay go, một đời của ngươi thôi đành xôi hỏng bỏng không,bỏ đi, bỏ đi thật rồi! Ôi, thật là đáng tiếc, một bước sa chân khiến chonghìn đời ôm hận, kịp lúc quay đầu mới hay muôn sự lỡ làng.Lời của y đầy vẻ xót thương. Thế nhưng những đại cao thủ ai ai cũngbiết Tinh Tú Lão Quái nào có ý tốt, chỉ nhân cháy nhà hôi của, định dẫnĐoàn Diên Khánh vào chỗ tẩu hỏa nhập ma để trừ khử một kẻ đối đầulợi hại.Quả nhiên Đoàn Diên Khánh lặng người thảm thiết nói:- Ta vốn ở ngôi vị tôn quí hoàng tử nước Đại Lý, hôm nay lưu lạcgiang hồ để tang thương thế này, quả đáng hổ thẹn cùng liệt tổ liệt tông.Đinh Xuân Thu nói:- Ngươi chết xuống dưới suối vàng, còn mặt mũi nào mà gặp lại tiênnhân họ Đoàn, nếu biết xấu hổ, sao không tự tận, cũng còn coi là mộthành vi anh hùng hảo hán, thôi thôi, chi bằng tự tận cho xong, chi bằng tựtận cho xong!Giọng nói nhu hòa dễ nghe, những người công lực hơi yếu, nghe mơmơ màng màng tưởng như muốn gục xuống. Đoàn Diên Khánh lẩm bẩmnói một mình:- Thôi! Chi bằng tự tận cho xong!Y nhắc thiết trượng lên, chầm chậm nhắm ngay ngực mình điểm vào.Thế nhưng vốn dĩ y tu tập rất cao siêu, mang máng cảm thấy dường nhưcó gì không phải, từ nơi đáy lòng có tiếng gọi giật lại:- Không nên! Không nên! Điểm xuống là hỏng đó.Thế nhưng đầu trượng vẫn từng tấc từng tấc tiến vào ngực. Y năm xưamất nước lưu vong, thân bị trọng thương rồi đã từng có ý định tự tận, chỉvì một cơ duyên đặc biệt mà phấn chấn trở lại, đến giờ sức tự chế giảmđi, cái ý niệm muốn tìm cái chết ẩn dấu trong tim lại hiện đến.Trong các đại cao thủ đứng chung quanh, Huyền Nạn bụng dạ từ bi, cóý muốn lên tiếng cảnh tỉnh nhưng muốn dùng "đương đầu bổng hát" 8 cầnphải có nội công tương đương với Đoàn Diên Khánh mới có thể làm cho yù tai, còn không thì chẳng đi đến đâu, ngược lại còn mang họa nên tuy8nôn nóng cũng đành bó tay. Còn Tô Tinh Hà thì phải tuân theo qui củ củasư phụ đặt ra năm xưa, không thể cứu viện. Mộ Dung Phục biết ĐoànDiên Khánh không phải là người tốt, nếu y bị tẩu hỏa nhập ma mà chết,trong thiên hạ bớt đi một mối hại thì còn gì hơn. Cưu Ma Trí hạnh tai lạchọa, cười hề hề tụ thủ bàng quan. Đoàn Dự và Du Thản Chi tuy công lựcthâm hậu nhưng không biết Đoàn Diên Khánh đang làm trò gì. VươngNgữ Yên tuy hiểu biết về võ học các môn phái rộng rãi thật nhưng thuậtdẫn dụ của Đinh Xuân Thu là tà thuật bàng môn, không phải võ họcthành thử nàng cũng chẳng biết gì cả. Còn Diệp Nhị Nương trước nay vốnbị Đoàn Diên Khánh đè đầu cưỡi cổ, bình thời hống hách, cực kỳ ngangngược nên trong bụng vẫn oán giận ngầm nay thấy y sắp tự tận cũngchẳng muốn cứu làm gì. Còn bọn Đặng Bách Xuyên, Khang Quảng Lăngkhông những công lực mất hết, lại cũng chẳng muốn dính vào việc tranhchấp giữa Tinh Tú Lão Quái và Đệ Nhất Ác Nhân.Trong đám đó chỉ có mình Nam Hải Ngạc Thần là bồn chồn hơn cả,thấy đầu trượng chỉ còn cách ngực Đoàn Diên Khánh chừng vài tấc, nếunhích thêm chút nữa sẽ điểm ngay vào tử huyệt, thuận tay chộp luôn HưTrúc, kêu lên:- Lão đại, bắt lấy nhà sư này.Vừa nói y vừa ném luôn vào người Đoàn Diên Khánh. Đinh Xuân Thuđánh ra một chưởng quát:- Cút ngay! Đừng có phá đám.Cái ném đó của Nam Hải Ngạc Thần cực kỳ hồn hậu, Hư Trúc theokình phong bay tới bị Đinh Xuân Thu đánh nhẹ một cái lập tức bay ngượctrở ra lao thẳng vào Nam Hải Ngạc Thần.Nam Hải Ngạc Thần hai tay đỡ lấy, đang toan vứt trở vào Đoàn DiênKhánh lần nữa, ngờ đâu trong chưởng lực của Đinh Xuân Thu, còn có dấuba luồng hậu kình, Nam Hải Ngạc Thần mắt trợn tròn, lịch bịch lùi lại babước, vừa toan gượng lại, luồng kình lực thứ hai đã đến nơi, hai đầu gốikhuỵu xuống, ngồi phịch ngay trên mặt đất, tưởng đã yên, ngờ đâu bấygiờ luồng kình lực thứ ba mới ập đến. Y không tự chủ được lộn mèo mộtvòng, hai tay vẫn còn nắm chặt Hư Trúc, lại đè nhà sư xuống lộn thêmmột vòng nữa. Y sợ chưởng lực của Đinh Xuân Thu còn một luồng kìnhđạo thứ tư, vội xô Hư Trúc tới trước để đỡ đòn, nhưng may không còn,Nam Hải Ngạc Thần liền trợn mắt chửi:- Con bà ngươi gì mà mạnh thế.Y liền cầm Hư Trúc vứt xuống đất. Đinh Xuân Thu phát ra chưởng đórồi tâm lực hơi nhãng ra, thành thử trượng của Đoàn Diên Khánh ngừnglại lưng chừng, không di động nữa. Đinh Xuân Thu nói:- Không kịp nữa rồi! Không kịp nữa rồi! Này Đoàn Diên Khánh, takhuyên ngươi nên tự tận cho xong, tự tận cho xong!Đoàn Diên Khánh thở dài:- Phải rồi! Sống ở trên đời, có còn ý nghĩa gì đâu? Chi bằng chết choxong.Trong khi y nói thì đầu trượng đã tiến sâu thêm hai tấc nữa. Lòng từ bicủa Hư Trúc nổi lên mãnh liệt, biết rằng muốn giải trừ ma chướng choĐoàn Diên Khánh thì phải xen vào bàn cờ, có điều kỳ nghệ của y thấpkém, muốn giải nạn đề vô cùng phức tạp khó khăn kia, thật không dámnghĩ đến, thấy trước mắt Đoàn Diên Khánh đang chết sững nhìn bàn cờ,nguy cơ trong khoảnh khắc, đột nhiên linh cơ nhất động: "Ta không giảiđược thế cờ này thật, nhưng quấy phá loạn lên thì thật dễ dàng, chỉ miễnsao tâm thần y nhãng ra là có cơ cứu được. Đã không có bàn cờ thì đâucòn gì thắng hay bại?". Hư Trúc liền nói:- Để cho tiểu tăng giải bàn cờ này.Y nhanh nhẹn tiến tới gần bên, lấy trong hộp ra một quân cờ trắng,nhắm mắt lại để bừa xuống bàn cờ.Y chưa kịp mở mắt ra đã nghe tiếng Tô Tinh Hà quát lớn:- Chỉ giỏi quấy hôi bôi nhọ! Đi quân bậy bạ, ai đời tự mình giết quânmình, làm gì có phép đánh cờ nào như thế?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]