Bề ngoài phiêu dật tiêu dao,Ra tay một mẻ ai nào thoát đâu.Gặp khi tụ hội anh hào,Tâm cơ bố trí cũng sao cho vừa.** *Một hồi sau, mọi người bỗng ngửi thấy một mùi hương thơm thoangthoảng, Huyền Nạn kêu lên:- Địch nhân phóng độc, mau nín thở, ngửi thuốc giải ngay.Thế nhưng một hồi lâu không thấy có gì khác thường, ngược lại đầuóc tỉnh táo, dường như mùi hoa thơm không có chất độc gì cả. Người ởbên ngoài nói:- Thất tỉ đến đấy ư? Trong nhà ngũ ca có một quái nhân, dám tựxưng là An Lộc Sơn.Có tiếng đàn bà đáp:- Chỉ riêng đại ca là chưa đến. Nhị ca, tam ca, tứ ca, lục ca, bát đệ,tất cả cùng ra mặt đi thôi.Bà ta vừa dứt lời bên ngoài cửa đột nhiên sáng lòa, ánh sáng kỳ dịchiếu vào năm người đàn ông, một người đàn bà. Một ông già râu đenlớn tiếng nói:- Lão ngũ, sao chưa chịu ra?Trong tay ông ta cầm một phiến gỗ hình vuông, người đàn bà là mộtmỹ phụ trung niên, trong bốn người còn lại hai người ăn mặc theo lốinho sinh, một người trông như thợ mộc, tay cầm búa ngắn, vai đeo cưa.Còn một người mặt xanh nanh vàng, tóc đỏ râu xanh, hình dáng thật làdữ dằn dễ sợ như yêu quái, trên người mặc cẩm bào sáng lấp lánh.Đặng Bách Xuyên chăm chú nhìn, biết ngay là mặt người đó vẽbằng màu chứ không phải có dị tướng, y ăn mặc chẳng khác gì mộtphường tuồng trên sân khấu, người vừa mới đóng cả hai vai ĐườngMinh Hoàng lẫn Mai Phi hẳn phải là y bèn lớn tiếng nói:- Xin hỏi tôn tính đại danh của chư vị, tại hạ là Đặng Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-long-bat-bo-ban-moi/1365931/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.