Chương trước
Chương sau
Ngoài điện nắng hè dường đổ lửa,Trong nhà lạnh buốt nước thành băng.Trùng lạ xem chừng chưa đáng sợ,Dẫu độc sao bằng dạ sói lang.** *Du Thản Chi xách chiếc hồ lô, rảo bước đi về thành Nam Kinh, bẩmlại cho A Tử là đã bắt được con băng tàm. A Tử mừng lắm vội vàng bảo ybỏ con tằm vào trong chiếc hũ sành để nuôi. Lúc đó đang vào tháng bảy,giữa mùa hè trời nóng gắt ngờ đâu vừa nuôi con băng tàm ở điện phụ, lậptức trong nhà càng lúc càng lạnh, chẳng bao lâu nước trong bình trà chéntrà cũng kết thành băng.Đêm hôm đó, Du Thản Chi nằm trong chăn mà run lẩy bẩy, khôngsao ngủ được, nghĩ thầm: Con tằm này thật lạ trên đời ít có. Nếu như cônương đem nó hút máu mình thì dù không chết vì chất độc, cũng lạnhcóng mà chết.A Tử liên tiếp bắt mấy con rắn độc, trùng độc đem đến đấu với nó,đều bị con băng tàm chạy quanh vài vòng là đông cứng chết ngay để chonó hút hết trấp dịch. Đến hơn mười ngày, không giống độc trùng nàođương cự nổi.Hôm đó A Tử đến điện phụ nói:- Hề Sắt, hôm nay mình phải giết con băng tàm, ngươi thò tay vàotrong hũ để cho con tằm hút máu.Du Thản Chi những ngày qua lúc nào cũng lo ngay ngáy, đêm trằntrọc sợ cái giờ phút này, quả nhiên cô nương chẳng chút dung tình, rồicũng bắt y và con băng tàm cùng hi sinh, trong lòng buồn bã, quay sangnhìn A Tử một lát không nói năng, không cử động. Về phần A Tử nàngchỉ nghĩ: Ta vô tình được bảo vật hiếm có này, độc chưởng công phu khiluyện thành rồi e rằng so với sư phụ còn ghê gớm hơn. Nàng liền giục:- Ngươi thò tay vào hũ đi thôi.Nước mắt Du Thản Chi nhỏ ròng ròng, quì xuống khấu đầu nói:- Cô nương luyện thành độc chưởng rồi, đừng quên tiểu nhân vì cônương mà phải chết. Tôi họ Du, tên Thản Chi chứ không phải là Hề Sắt.A Tử mỉm cười nói:- Được, tên ngươi là Du Thản Chi, ta nhớ rồi. Ngươi trung thành vớita, tốt lắm, đúng là một đứa đầy tớ hết lòng với chủ.Du Thản Chi được nàng khen ngợi mấy câu như thế, cảm thấy hết sứcan ủi, lại khấu đầu thêm hai lần nữa nói:- Đa tạ cô nương!Thế nhưng y vẫn không muốn bó tay chịu chết bèn rùn người, vòngxuống chui đầu qua hai đùi, tay trái nắm cổ chân, tay phải thò vào tronghũ, trong đầu nghĩ đến những mũi tên nhỏ ở hai chữ quái dị bên cạnh nhàsư khỏa thể trong cuốn sách. Đột nhiên đầu ngón tay trỏ hơi ngứa, mộtlàn khí lạnh như băng chạy thẳng lên như tên bắn, theo cánh tay vàotrong ngực. Du Thản Chi trong đầu chỉ nhớ đến hướng của mũi tên, luồnghàn khí kia đi đúng theo những kinh mạch y đang nghĩ tới, từ ngón tay lêncánh tay rồi từ ngực chạy lên đỉnh đầu, sợi dây nhỏ đó đi đến đâu tỏa hơilạnh buốt thấu xương.A Tử thấy tư thế cổ quái của Du Thản Chi thật tức cười, qua một lúcsau, thấy y đứng lộn tùng phèo như thế, không khỏi ngạc nhiên, đến gầnxem thấy con băng tàm vẫn cắn chặt ngón tay trỏ. Thân con tằm óng ánhtrong suốt như thủy tinh, nhìn kỹ thấy có một dòng máu chạy từ miệng đổvào, đi vòng qua phía tả, quấn quanh một vòng, rồi từ bên phải chảyngược trở về ngón tay trỏ Du Thản Chi.Thêm một lúc nữa, trên chiếc đầu sắt, y phục, chân tay Du Thản Chiđều phủ một làn sương mỏng, A Tử nghĩ thầm: Tên nô tài này chắc làchết rồi. Người sống trên mình phải có hơi ấm, làm sao kết thành sươngđược?. Thế nhưng trong người con băng tàm máu vẫn còn lưu chuyển,hiển nhiên hút máu chưa xong. Đột nhiên trên mình con tằm có những sợinhiệt khí như tơ bốc ra.A Tử còn đang kinh ngạc thì đã nghe bộp một tiếng, con tằm từ ngóntay Du Thản Chi rơi xuống đáy hũ, vội dùng cây gậy cầm sẵn trong taygiã xuống một cái. Nàng vẫn tưởng con tằm bản thể linh dị, một gậy nhưthế chưa chắc đã giết được nó, ngờ đâu khi rơi xuống rồi, con vật chỉ nằmphơi bụng không lật lại nổi, thành thử một gậy của A Tử đã đâm băngtàm nát ngướu.A Tử mừng lắm vội vàng thò tay vào hũ, bôi huyết dịch con tằm vàolòng bàn tay, nhắm mắt hành công, hút hết vào trong người. Nàng cứ xoalên hết lần này sang lần khác đến khi không còn tí gì mới thôi.Hành công lâu như thế trong người mệt mỏi, A Tử ngáp dài mộttiếng, đứng dậy, thấy đầu Du Thản Chi vẫn còn lộn ngược chui giữa haiđùi, toàn thân trắng xóa, kết đầy băng sương. Nàng hết sức sợ hãi, đưatay sờ thử người y thấy lạnh buốt, quần áo đóng băng cứng ngắc. Nàngvừa lạ lùng vừa tức cười, gọi Thất Lý vào bảo đem Du Thản Chi đi chôn.Thất Lý liền cùng hai tên lính Khất Đan nữa, vứt xác Du Thản Chilên một chiếc xe ngựa, chạy ra khỏi thành. A Tử không dặn y phải chôncất cho chu đáo, Thất Lý cũng chẳng phí sức đào một cái huyệt, thấy bêncạnh đường có một khe nước, liền vứt luôn xuống suối, rồi quay về.Thế nhưng cũng chính vì Thất Lý làm biếng một chút mà lại cứu đượcmạng Du Thản Chi. Thì ra ngón tay y bị băng tàm cắn rồi bèn dùng phépvận công của Dịch Cân Kinh để hóa giải độc khí, huyết dịch bị con tằmhút ra lại theo ngón tay quay ngược trở về huyết quản đem bao nhiêu tinhhoa kịch độc của con băng tàm vào người. A Tử sau đó hút huyết tươngcủa con tằm chỉ mất công toi chứ không còn hiệu dụng gì cả.Nếu như Du Thản Chi đã học toàn bộ phép hành công của Dịch CânKinh thì sẽ có thể tiêu giải chất độc của con băng tàm nhưng vì y chỉ mớihọc được có một pháp môn, thu vào mà không biết đẩy ra nên chất kỳđộc đệ nhất âm hàn của con sâu kia đã khiến cho người y bị đông cứng.Còn như Thất Lý đem y chôn xuống đất thì sẽ thành một cái xác ướpdù có vài trăm năm sau cũng chưa chắc đã rữa được. Du Thản Chi bị vứtxuống suối trôi theo dòng, hơn một chục dặm sau gặp chỗ uốn khúc,vướng vào một đám lau sậy. Chẳng bao lâu, nước chung quanh người y đãbiến thành băng chẳng khác gì một chiếc quan tài thủy tinh. Nước suốitiếp tục soi mòn, tiêu giải từng chút từng chút hàn khí khiến cho khốibăng bao quanh y dần dần tan hết.Cũng may đầu Du Thản Chi có cái lồng sắt, kim loại mau nóng màcũng mau nguội nên đá trên đầu tan ra trước. Nước suối ọc vào mồm ykhiến Du Thản Chi ho sặc sụa, đầu óc tỉnh táo liền từ dưới khe nước bòlên, nước đá trên người chạm vào nhau kêu loong coong.Khi thân thể mới biến thành băng không phải y hoàn toàn không biếtgì cả mà chỉ vì bị kết trong khối băng không cử động được mà thôi. Đếnsau y hôn mê không còn biết gì nữa, bây giờ chết đi sống lại thật khôngkhác một giấc mộng dài.Du Thản Chi ngồi trên bờ suối, nghĩ mình đối với A Tử một lòngtrung thành sắt son cam nguyện đem thân nuôi độc trùng để giúp nàngluyện công, vậy mà khi mình chết đi, A Tử chẳng thèm thở dài lấy mộttiếng. Y từ trong băng nhìn ra thấy A Tử mặt mày hớn hở có được huyếttương của con băng tàm đem chà vào lòng bàn tay, chỉ nghiêng đầu nhìnmình, thấy y chết xem chừng thú vị, lại hơi kỳ quái, hoàn toàn chẳng cóchút gì thương xót.Y lại nghĩ: Băng tàm độc địa như thế, đã từng hút chất độc của hàngnghìn độc trùng độc xà, cô nương nay hút hết vào trong lòng bàn tay rồi,độc chưởng chắc đã luyện thành. Nếu như ta quay về... Y đột nhiên runbắn người lên, nổi gai ốc nghĩ thêm: Cô ta vừa thấy mình thể nào chẳngđem ra thử độc chưởng. Nếu như đã luyện thành thể nào đánh một cái làmình chết tươi. Còn như luyện chưa xong, thì lại sai mình đi bắt rắn độc,trùng độc nữa cho đến bao giờ luyện xong một chưởng đánh chết mìnhlúc ấy mới thôi. Hai đằng đằng nào cũng chết, quay về làm gì?.Du Thản Chi đứng lên, nhảy nhót vài cái rũ hết những mảnh băngcòn bám trên người nghĩ thầm: Bây giờ mình biết đi đâu đây?. Đi tìmKiều Phong báo thù cho cha ư, điều đó y nào dám nghĩ đến. Nhất thời ykhông biết tính sao, chỉ đành lang thang trong đồng rộng núi hoang, háitrái dại, bắt chim chóc, thú nhỏ mà ăn. Đến chiều hôm sau, không có việcgì làm, y bèn mang cuốn Dịch Cân Kinh bằng tiếng Phạn ra định học theotư thức của nhà sư trần truồng trong sách.Cuốn sách đó khi rơi xuống suối đã ướt mèm, đến giờ vẫn chưa khô.Y cẩn thận giở từng tờ, chỉ sợ rách, thấy trang nào cũng có hình một quáităng, tư thức mỗi người một khác. Y suy nghĩ một hồi rồi cũng hiểu ra,hình trong quyển sách gặp nước thì lộ ra chứ chẳng phải bồ tát hiện thâncứu mạng gì cả, bèn làm theo tư thức thứ nhất trên trang đầu tiên, lầntheo mũi tên đỏ trên những chữ quái lạ thấy có một sợi chỉ nhỏ thật lạnhchạy ngang chạy dọc khắp tứ chi và xương cốt, chẳng khác gì con băngtàm còn sống bò trong cơ thể mình. Y kinh hãi vội vàng đứng lên, lập tứccon tằm lạnh trong người liền biến mất.Suốt hai giờ sau y chỉ nghĩ đến: Không biết con tằm chui vào ngườimình đã chạy đi chưa?. Thế nhưng y không sờ thấy, cũng chẳng mò ra,không hình không bóng, sau cùng nhịn không nổi lại tập theo tư thức cổquái kia rồi nghĩ theo mũi tên đỏ trên hai chữ quái lạ, chẳng bao lâu lạithấy có một con băng tàm bò trong cơ thể. Y kêu lên một tiếng, vộingừng lại không còn dám nghĩ thêm lập tức con tằm biến mất nhưng cứvừa nghĩ đến thì nó lại bò ra.Mỗi lần con tằm bò một vòng, y lại thấy toàn thân thoải mái khôngbiết đâu mà kể. Trong cuốn sách hình những nhà sư khỏa thể rất nhiều, từnhững chữ lạ lùng kia những mũi tên đỏ cái cong cái thẳng, biến hóaphức tạp. Y cứ theo những tư thức khác nhau mà gọi con tằm, trong ngườikhi nóng khi lạnh, mỗi lúc có một lối thư thái riêng.Cứ như thế luôn mấy tháng trời, tay chân y bắt cầm thú càng lúc cànglinh hoạt, nhảy nhót cũng xa hơn, chạy thêm nhanh nhẹn mà trước kiakhông thể nào bì kịp. Một buổi chiều, một con chó sói đói ở đâu đi kiếmmồi, chồm đến vồ Du Thản Chi. Y kinh hãi, đang định bỏ chạy nhưng consói đã giương vuốt ra chộp vào đầu vai, nhe răng nhọn hoắt, định ngoặpvào cổ họng. Du Thản Chi hết sức kinh hoàng, tiện tay đánh một chưởngtrúng ngay đầu con vật. Con chó sói đó văng ra xa, quằn quại mấy cái rồinằm thẳng cẳng. Du Thản Chi quay người chạy ra mấy trượng thấy conchó sói vẫn nằm đó, trong bụng lạ lùng, nhặt một cục đá ném trúng ngaythân nhưng con lang vẫn nằm yên. Y vừa mừng vừa sợ, rón rén đến gầnxem hóa ra con chó sói đã chết tự bao giờ.Y thật không dám nghĩ tới chuyện mình chỉ tiện tay đánh một cái màghê gớm đến thế, giơ tay lên lật qua lật lại xem kỹ, không thấy có gìkhác, nhịn không nổi kêu lên:- Hồn ma con tằm này thiêng quá!Y vẫn tưởng con tằm kia chết rồi hồn nó nhập vào người mình nênmới có tài phép như thế chứ có ngờ đâu đó hoàn toàn do công lực từ DịchCân Kinh, lại thêm băng tàm là vật kịch độc hãn hữu, luồng âm hàn ghêgớm đó bị y hút vào trong người, chứa vào nội công thượng thừa của DịchCân Kinh nên mỗi khi đánh ra đều có chứa âm kình cực kỳ ghê gớm.Dịch Cân Kinh là bảo điển chí cao vô thượng trong võ học, có điềupháp môn tu tập không phải dễ dàng, cần phải phá được cảnh giới ngãtướng, nhân tướng, trong bụng không còn nghĩ đến chuyện tu tập võcông. Thế nhưng tăng lữ tập môn thượng thừa này, ai chẳng muốn tinhtiến thật nhanh, mong cho chóng thành để công phu được ích lợi? Muốnđến được tâm vô sở trụ1 quả thật là thiên nan vạn nan.Trong mấy trăm năm qua, các cao tăng chùa Thiếu Lâm tu tập DịchCân Kinh không phải là ít, thế nhưng dụng công năm chày tháng tận, vẫnkhông mấy ai đạt được thành thử các nhà sư cho rằng kinh này không linhhiệu, hôm trước A Châu ăn cắp mất, tăng chúng trong chùa tức giận thậtnhưng cũng không coi là chuyện lớn.Hơn một trăm năm trước, chùa Thiếu Lâm có một nhà sư, xuất gia từthuở bé, tâm trí đần độn, điên điên khùng khùng. Sư phụ ông ta khổ côngtu tập Dịch Cân Kinh không thành, giận quá mà tọa hóa2. Nhà sư điên kianhặt được quyển kinh ở bên cạnh di thể của sư phụ, hăm hăm hở hở đemra luyện, ngẫu nhiên sao thành một đại cao thủ Thế nhưng võ công ôngta tại sao cao cường như thế, đến lúc viên tịch tây qui, cũng vẫn khôngsao giải thích được, chẳng một ai biết đó là công phu Dịch Cân Kinh.Đến bây giờ Du Thản Chi vô tâm luyện công phu này, chỉ tưởng làgọi con băng tàm trong người bò ra bò vào cho đỡ buồn, có biết đâu ngàymột tiến bộ, chính là theo được con đường của nhà sư khùng hồi trước.Mấy hôm sau y lại liên tiếp đánh chết thêm mấy con dã thú khác, bấygiờ mới biết chưởng lực của mình rất mạnh, trong bụng cũng can đảmthêm được một chút. Du Thản Chi tiếp tục đi về hướng nam, trong bụngngay ngáy sợ rằng nếu mình bỏ quên không gọi hồn con băng tàm mộtngày, ma tằm sẽ bỏ đi mất, thành thử ngày nào cũng phải kêu nó ra,không dám lơ là. Com ma tằm bây giờ cực kỳ linh dị, gọi là ra ngay.Du Thản Chi đi càng lúc càng xa, hôm đó đã đến địa giới tỉnh HàNam ở trung châu. Y cũng biết cái đầu sắt của mình làm người ta sợ hãinên ban ngày chỉ ẩn náu tại những sơn động hoang dã hay rừng sâu, baogiờ trời tối mới mò ra nhà dân chúng ăn trộm đồ ăn. Lúc này thân thủ ymẫn tiệp dị thường nên không bao giờ bị người ta phát giác.Ngày hôm đó y chui vào một chiếc miếu hoang bên vệ đường nằmngủ, bỗng nghe thấy tiếng bước chân, có ba người đi vào trong am. Y vộivàng chui xuống dưới bệ thờ, không dám để cho người ta thấy. Ba ngườiđó đi vào trong miếu, ngồi xuống đất, lục đục ăn uống, nói năng chuyệntrên giang hồ. Bỗng nhiên một người hỏi:- Ngươi thử nghĩ Kiều Phong bây giờ trốn ở đâu, sao hơn một nămnay, không ai nghe thấy tin tức gì của y cả?Du Thản Chi vừa nghe thấy hai tiếng Kiều Phong liền chột dạ, vộivàng cố lắng tai nghe. Lại nghe một người khác nói:- Tên đó tác ác đa đoan bây giờ rụt đầu rụt cổ như con rùa, chắckhông kiếm được y đâu.Người nói lúc nãy lại tiếp:- Chưa hẳn thế đâu. Y đợi đúng lúc mới ra tay, một khi người ta lơ là,lúc ấy mới hạ thủ. Ngươi thử nghĩ mà xem, sau khi đại chiến Tụ HiềnTrang rồi, y còn giết thêm bao nhiêu người nữa? Từ trưởng lão, vợ chồngĐàm công, Đàm bà, Triệu Tiền Tôn, toàn gia Thái Sơn Thiết Diện PhánQuan Đơn lão anh hùng, Trí Quang lão hòa thượng của núi Thiên Thai,rồi Mã phu nhân của Cái Bang, trưởng lão Bạch Thế Kính, ôi, quả là đếmkhông hết.Du Thản Chi nghe đến đại chiến Tụ Hiền Trang, trong lòng đau xótnên những gì người đó nói sau không nghe thấy gì cả, một lúc sau mớinghe một giọng già nua:- Kiều bang chủ xưa nay đãi người nhân nghĩa, không ngờ... ôi...không ngờ... quả thật là số kiếp nó làm ra thế. Thôi mình đi.Nói xong ông ta đứng lên. Người kia nói:- Này lão Uông, ông bảo bản bang đang bầu tân bang chủ, thế thìphải cử ai đây?Người già cả kia đáp:- Nào ta có biết! Bầu tới bầu lui, đã hơn một năm rồi cũng chưa tìmra một anh hùng hảo hán nào được toàn bang bội phục. Thôi, chúng mìnhđi xem sao.Người kia nói:- Thôi tôi biết bụng ông rồi, chắc ông mong Kiều Phong quay trở lạilàm bang chủ chứ gì? Thôi đừng mơ mộng hão huyền nữa, lỡ chuyện đótruyền ra đến tai Toàn đà chủ thì ông khó sống đó!Ông già họ Uông hốt hoảng nói:- Tiểu Tất, câu đó là ngươi nói chứ ta có bao giờ bảo là mong Kiềubang chủ trở lại làm bang chủ bản bang đâu?Tiểu Tất cười khẩy:- Ông mở miệng ra là Kiều bang chủ này, Kiều bang chủ nọ chẳngphải bụng mong y về làm bang chủ hay sao?Lão Uông bực tức đáp:- Ngươi mà còn nói bậy nói bạ xem ta có đập chết cái đồ chó đẻ nhưngươi không?Người thứ ba can:- Thôi được rồi! Mình là chỗ anh em, đừng để mích lòng nhau, đinhanh lên không lại trễ. Kiều Phong làm sao làm bang chủ của mìnhđược? Y là giống Khất Đan chó má, mình gặp y là hai bên nhất định mộtsống một chết rồi. Vả lại, ví như mình mời y về làm bang chủ, chắc gì yđã chịu?Lão Uông thở dài một tiếng nói:- Ngươi nói thế phải lắm.Nói xong cả ba người cùng đi ra khỏi miếu. Du Thản Chi nghĩ thầm:Cái Bang muốn kiếm Kiều Phong mà kiếm không ra, bọn họ có biết đâugã đó đang ở nước Liêu làm Nam Viện Đại Vương, ta phải nói cho họbiết mới được. Cái Bang người nhiều thế mạnh, lại ước định thêm anhhùng hảo hán Trung Nguyên may ra có thể giết được tên ác tặc đó. Ta sẽtheo bọn họ đi giết Kiều Phong. Y nghĩ đến quay lại Nam Kinh sẽ gặp ATử, trong ngực lập tức nóng bừng bừng.Du Thản Chi rón rén từ trong miếu đi ra, thấy ba tên đệ tử Cái Bangđi đường núi về hướng tây, liền lẳng lặng theo sau. Lúc này trời đã tốimịt, hoang sơn không một bóng người, đi được vài dặm đến một thunglũng, nhìn xa xa nơi sơn cốc có một đống lửa. Du Thản Chi nghĩ thầm:Cái đầu sắt của mình thật quái đản, bọn họ trông thấy thể nào cũng hôhoán rầm rĩ lên, chi bằng trốn trong bụi cỏ nghe ngóng rồi hãy tính.Y chui vào trong đám cỏ dày, bò dần đến gần đống lửa. Bò được mấytrượng, ngừng lại một chút, lại bò tiếp, nghe thấy tiếng người xôn xao,xem ra người tụ tập chung quanh đám lửa không phải là ít. Du Thản Chilâu nay từng chịu biết bao nhiêu hành hạ dày vò nên không dám sơ sẩychút nào, bò càng gần càng chậm lại, tới sau một tảng đá cách chừng vàitrượng thì không dám tiến xa hơn nữa nên nằm phục tại đó lắng tai nghe.Những người chung quanh đống lửa ai nấy đều đứng nói chuyện, DuThản Chi nghe một hồi mới biết ra đây là người của Đại Trí phân đà tụhội thương nghị về việc đại hội Cái Bang sắp tới sẽ suy cử ai lên làmbang chủ. Có người chủ trương đề cử Tống trưởng lão, có người lại muốnNgô trưởng lão. Một người nói:- Nói đến trí dũng song toàn thì phải bầu cho Toàn đà chủ của bảnbang, tiếc rằng Toàn đà chủ hôm trước đã bị tên Kiều Phong giả công vitư đuổi ra khỏi bang rồi, việc quay trở lại bang chưa ổn thỏa.Lại một người khác nói:- Gian mưu của Kiều Phong chính là do Toàn đà chủ đứng ra vạchtrần, Toàn đà chủ lập được đại công cho bản bang, việc trở lại thật dễdàng. Một khi đại hội khai mạc, chúng ta trước hết lo việc Toàn đà chủqui bang, sau đó mới nói đến công lao khi trước, rồi bầu ông ta lên làmbang chủ.Một giọng sang sảng cất lên:- Việc bản nhân trở lại bang cũng là chuyện thuận lý. Thế nhưngviệc các huynh đệ bầu mỗ lên làm bang chủ thì chưa nên đề cập đến vội,nếu không người khác lại tưởng huynh đệ vạch trần gian mưu của KiềuPhong là có ý đồ riêng tư.Một người khác lớn tiếng nói:- Toàn đà chủ, nếu gặp việc thì đương nhân bất nhượng3. Ta xemtrong mấy vị trưởng lão của bản bang, võ công tuy cao cường thật nhưngkể về mưu trí thì không ai bì kịp với ông được. Chúng ta đối phó với têngian tặc Kiều Phong, là việc đấu trí chứ không phải đấu sức, Toàn đàchủ...Gã Toàn đà chủ kia ngắt lời:- Thi huynh đệ, ta chưa chính thức trở lại bang, ba chữ Toàn đà chủxin đừng gọi thế vội.Hơn hai trăm người ăn mày đang đứng quanh đống lửa nhao nhao lên:- Tống trưởng lão đã có dặn rằng nhờ ông tạm thời giữ chức đà chủbản đà, ba chữ Toàn đà chủ kia có gì mà không được?- Tương lai ông lên làm bang chủ, thì chẳng còn hơn chức đà chủ haysao?- Toàn đà chủ nếu chưa đảm đương bang chủ thì ít nhất cũng phảilên chức trưởng lão, nhưng khi đó cũng phải kiêm lãnh cả bản đà.- Đúng lắm, dẫu Toàn đà chủ có làm bang chủ vẫn có thể kiêm luôncả chức đà chủ Đại Trí phân đà.Còn đang bàn luận xôn xao, một bang chúng từ cửa sơn cốc chạy vào,lớn tiếng báo:- Khải bẩm đà chủ, Đoàn vương tử nước Đại Lý xin bái phỏng.Toàn đà chủ Toàn Quan Thanh lập tức đứng bật dậy hỏi:- Đoàn vương tử nước Đại Lý ư? Bản bang trước nay có giao thiệp gìvới nước Đại Lý đâu?Y liền lớn tiếng nói:- Các vị huynh đệ, Đoàn gia nước Đại Lý là thế gia trứ danh trong võlâm, Đoàn vương tử tự mình đến đây, tất cả cùng đứng lên nghênh tiếp.Nói xong tất lãnh mọi người cùng đi ra ngoài sơn khẩu đón khách.Chỉ thấy một thanh niên công tử mặt mày tươi tỉnh đứng ngay tại đó, đằngsau có bảy tám người tùy tòng. Thanh niên đó chính là Đoàn Dự, haingười chắp tay chào, hóa ra biết nhau rồi, đã từng gặp ở trong rừng hạnhngoài thành Vô Tích. Toàn Quan Thanh lúc đó chưa biết lai lịch, thânphận Đoàn Dự, nghĩ lại khi đó mình bị Kiều Phong đuổi ra khỏi bangĐoàn Dự đều biết cả, không khỏi ngượng ngùng, nhưng lập tức trấn tĩnhngay, ôm quyền nói:- Không biết Đoàn vương tử tới thăm nên không ra xa nghinh tiếp,xin lượng thứ cho.Đoàn Dự cười đáp:- Không dám! Không dám! Vãn sinh phụng mệnh gia phụ, có mộtviệc muốn phụng cáo quí bang cho nên mới đến làm phiền.Hai người nói mấy câu khách sáo, Đoàn Dự giới thiệu đi cùng là CổĐốc Thành, Phó Tư Qui, Chu Đan Thần ba người. Toàn Quan Thanh mờiĐoàn Dự đến ngồi tại một phiến đá trước đống lửa, sau đó bang chúngđem rượu ra mời. Đoàn Dự tiếp lấy uống cạn rồi nói:- Mấy tháng trước4, gia phụ ở tại Trung Châu có đến phủ của cố Mãphó bang chủ quí bang, gặp một kỳ sự, chính mắt trông thấy cái chết củaBạch Thế Kính Bạch trưởng lão. Việc này có liên can trọng đại đến quíbang, lại cả đến anh hùng võ lâm Trung Nguyên nữa nên muốn trình chocác nhân vật thủ não của quí vị. Có điều gia phụ thụ thương, dưỡng bệnhđến nay mới đỡ mà các trưởng lão trong bang hành tung vô định, khôngsao gặp được, khiến cho phong thư gia phụ viết vẫn chưa có cách nàotrình lên. Mấy bữa trước gia phụ nghe tin quí đà tụ hội nơi đây nên mớisai vãn sinh đưa tới.Nói xong chàng lấy trong tay áo ra một phong thư, đứng lên đưa ra.Toàn Quan Thanh cũng vội vàng đứng dậy, hai tay nhận lấy nói:- Phải phiền đến Đoàn công tử đích thân đưa thư, cái tấm lòngthương yêu của Đoàn vương gia khiến cho tất cả tệ bang từ trên xuốngdưới ai ai cũng cảm đại đức.Y nhìn thấy phong thư đó gắn rất kỹ, trên phong bì viết tám chữ lớn:Cái Bang chư vị trưởng lão thân khải5Y nghĩ thầm tự mình không tiện mở ra xem bèn nói:- Tệ bang không lâu nữa sẽ khai đại hội, các trưởng lão sẽ đều đếncả, tại hạ sẽ đem thư của Đoàn vương gia trình lên cho chư vị thủ lãnh.Đoàn Dự nói:- Như thế xin phiền vậy, vãn sinh cáo biệt.Toàn Quan Thanh luôn mồm cảm ơn, tiễn khách ra rồi mới nói:- Bạch trưởng lão và Mã phu nhân của tệ bang bất hạnh bị gian tặcKiều Phong hạ độc thủ, hôm đó chính mắt Đoàn vương gia trông thấy haysao?Đoàn Dự lắc đầu:- Bạch trưởng lão và Mã phu nhân không phải do Kiều đại ca giếthại đâu, sát hại Mã phó bang chủ cũng là người khác. Trong phong thưnày của gia phụ có nói rất rõ ràng, sau này Toàn đà chủ đọc thư sẽ biếtrõ mọi chuyện.Chàng trong bụng nghĩ thầm: Việc này nói ra dài dòng, nhà ngươiđâu phải là người tốt, không nên nói nhiều làm chi. Ta đoán chừng ngươikhông dám dấu lá thư của cha ta đâu. Đoàn Dự quay sang ôm quyềnchào Toàn Quan Thanh nói:- Sau này gặp lại, không dám phiền chư vị tiễn ra xa.Chàng quay mình đi ra sơn cốc, vừa trở đầu đã thấy hai tên bangchúng Cái Bang dẫn hai hán tử tiến vào. Hai người đó đưa mắt cho nhau,đi lên mấy bước khom lưng hành lễ với Đoàn Dự, trình lên một tờ danhthiếp màu đỏ chói. Đoàn Dự cầm lấy xem qua, thấy trên tờ thiếp viết bốnhàng chữ:Tô Tinh Hà cung kính mời những vị tinh thông kỳ nghệ6 trong thiên hạ,đến ngày mồng tám tháng hai giá lâm hang Thiên Lung Địa Á, núi Lôi Cổ,tỉnh Hà Nam để gặp gỡ một phen.Đoàn Dự vốn thích đánh cờ thấy bốn hàng chữ đó, tinh thần phấnchấn vui vẻ nói:- Thế thì hay lắm, nếu vãn sinh không có chuyện tục vụ gì vướngbận, thể nào cũng đến. Thế nhưng xin hỏi tại sao hai vị lại biết vãn sinhthích đánh cờ?Hai hán tử lộ vẻ vui mừng, mồm ú ớ, giơ tay múa chân, hóa ra haingười đó bị câm. Đoàn Dự không hiểu hai người đó chỉ trỏ ra hiệu nhữnggì, mỉm cười hỏi Chu Đan Thần:- Núi Lôi Cổ có xa lắm không?Nói xong chàng giao tờ thiếp lại cho ông ta. Chu Đan Thần cầm lấyxem qua, trước hết vòng tay hành lễ với hai người kia nói:- Trấn Nam Vương thế tử Đoàn công tử nước Đại Lý, xin gửi lờichào đến Thông Biện tiên sinh, trước hết tạ ơn bao giờ đến kỳ sẽ đến báiphỏng.Ông ta chỉ vào Đoàn Dự, chỉ trỏ mấy cái biểu thị sẽ đến phó hội. Haihán từ khom lưng hành lễ với Đoàn Dự, sau đó lại lấy ra một tờ thiếp nữađưa cho Toàn Quan Thanh. Toàn Quan Thanh cầm lấy xem qua, cungkính trả lại xua tay nói:- Người tạm lãnh chức Phân Đà Chủ Đại Trí phân đà của Cái Banglà Toàn Quan Thanh, xin kính chào Thông Biện tiên sinh núi Lôi Cổ,Toàn mỗ kỳ nghệ kém cỏi, chẳng bõ làm trò cười, không dám phó hội,xin Thông Biện tiên sinh tha lỗi cho.Hai hán tử khom lưng hành lễ, sau đó quay qua chào Đoàn Dự,chuyển thân đi ra. Chu Đan Thần lúc đó mới trả lời Đoàn Dự:- Lôi Cổ Sơn ở phía nam Tung Huyện, đông bắc Khuất NguyênCương, đến đó cũng không xa lắm.Đoàn Dự từ biệt Toàn Quan Thanh rồi, ra khỏi thung lũng lúc đó mớihỏi Chu Đan Thần:- Thông Biện tiên sinh Tô Tinh Hà là người thế nào? Là quốc thủ vềđánh cờ ở Trung Nguyên hay sao?Chu Đan Thần đáp:- Thông Biện tiên sinh chính là Lung Á tiên sinh7.Đoàn Dự ồ lên một tiếng, cái tên Lung Á tiên sinh chàng ở Đại Lý đãtừng nghe bá phụ và phụ thân nhắc tới, biết đó là một cao thủ kỳ túc củavõ lâm Trung Nguyên, vừa điếc vừa câm nhưng nghe nói võ công lại rấtcao cường, khi đề cập đến ông ta giọng của bác chàng xem chừng kínhtrọng. Chu Đan Thần lại tiếp:- Lung Á tiên sinh tuy tàn tật nhưng nhất định tự xưng mình là ThôngBiện tiên sinh, cho rằng mình tâm thông, bút biện còn hơn xa ngườithường nhĩ thông, thiệt biện.8Đoàn Dự gật đầu nói:- Kể cũng có lý.Chàng đi thêm mấy bước bỗng cất tiếng thở dài. Đoàn Dự nghe ChuĐan Thần nói Lung Á tiên sinh tâm thông, bút biện hơn cả người thườngnhĩ thông, thiệt biện không khỏi chạnh lòng nhớ tới Vương Ngữ Yênđánh võ miệng còn giỏi hơn người ta đánh võ tay chân binh khí.Chàng ở thành Vô Tích cùng A Châu cứu được bọn người Cái Bangrồi, chẳng bao lâu Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác hai người đến tụ hội vớiVương Ngữ Yên. Năm người đó muốn lên miền bắc đi kiếm Mộ Dungcông tử, Đoàn Dự dĩ nhiên cũng muốn đi theo, Phong Ba Ác nhớ ơnchàng đã dùng mồm hút nọc độc con bò cạp nên rất hoan nghênh, có điềuBao Bất Đồng ăn nói cực kỳ sỗ sàng, trách cứ Đoàn Dự giả trang làm MộDung công tử làm bại hoại tiếng tăm y đi. Đến sau y tỏ ý ngươi khôngcút đi, ta sẽ đập cho một trận, trong khi Vương Ngữ Yên chỉ lo bàn vớiPhong Ba Ác cách nào kiếm được biểu ca, coi tình cảnh quẫn bách củaĐoàn Dự như không biết đến.Đoàn Dự chẳng còn biết sao hơn đành phải chia tay cùng Vương NgữYên nhưng cũng đi lên miền bắc nghĩ bụng: Các ngươi muốn đi Hà Namtìm Mộ Dung Phục, ta cũng đang định đi Hà Nam. Hà Nam là đất trungchâu chứ có phải của riêng nhà Mộ Dung các ngươi đâu, Mộ Dung Phụcvà Bao Bất Đồng đến được, chẳng lẽ Đoàn Dự không đến được? Nếu nhưtrên đường chạm trán họ thì cũng là ý trời, Bao tam tiên sinh kia làm saotrách mình được?.Thế nhưng trời già nào có cho Đoàn Dự và Vương Ngữ Yên giải cấutương phùng, suốt thời gian đó, Đoàn Dự ở Hà Nam lang thang đi khắpmọi nơi, tiếng là du sơn ngoạn thủy, nhưng thực ra đến đâu mắt cũng dáodác, chỉ mong sao được nhìn thấy mớ tóc dài óng ả, một chéo áo củaVương Ngữ Yên, còn núi non sông nước chàng nào có để mắt đến.Một hôm, Đoàn Dự đang ở chùa Bạch Mã thành Lạc Dương đàm luậnvới phương trượng về kinh A Hàm, nghiên thảo việc đức Phật giảng vềtruyện chuyển luân thánh vương có bảy bảo vật. Đoàn Dự nghe nóibảo vật ngọc nữ không dài không vắn, không trắng không đen, mùa đôngthân thể ấm áp, mùa hạ thân thể mát mẻ cực kỳ hứng thú nhưng phươngtrượng lắc đầu quầy quậy nói:- Đoàn cư sĩ, đó chẳng qua là thí dụ của nhà Phật đấy thôi, huống chiPhật dạy thất bảo cũng đều là vô thường...Vừa nói tới đây, bỗng có ba người vào chùa, chính là Phó Tư Qui, CổĐốc Thành và Chu Đan Thần. Thì ra sau khi Đoàn Chính Thuần rời nhàhọ Mã ở phủ Tín Dương, gặp lại Nguyễn Tinh Trúc, mới đi tìm chỗ dưỡngthương, nghĩ đến việc Tiêu Phong bị Cái Bang đổ tiếng oan giết Mã ĐạiNguyên không thể không biện bạch giùm cho ông ta nên mới viết mộtphong thư, sai bọn Phó Tư Qui ba người đem tới đưa cho Cái Bang.Bọn Phó Tư Qui đến Lạc Dương tìm tổng đà Cái Bang, không gặpnhân vật thủ lãnh nào, lại nghe phân đà Đại Trí tụ hội gần bên nên dựđịnh đem thư đến. Ngờ đâu khi ở tại tửu lâu họ nghe lỏm người ta kểchuyện một chàng thư sinh gàn dở, hình dáng có phần tương tự như ĐoànDự nên mới hỏi xem công tử đó nơi đâu rồi tìm đến Bạch Mã tự.Bốn người gặp nhau hết sức mừng rỡ. Đoàn Dự nói:- Để ta theo các vị đi đưa thư, rồi chư vị đưa ta đến bái kiến phụvương.Chàng nghe nói cha mình cũng đang ở Hà Nam nên càng nóng lòngmuốn gặp, nhưng bao lâu nay không nghe tin tức gì về Vương Ngữ Yênngày đêm nhung nhớ, chỉ mong nơi Đại Trí phân đà có các nhân vậtgiang hồ, may ra thấy được ngọc dung tiên nhan của người đẹp nhưng hỡiôi tất cả đều chỉ là một chữ không.Chu Đan Thần thấy chàng thở vắn than dài, lại tưởng chàng mongnhớ Mộc Uyển Thanh, việc này không thể nào khuyên giải gì được, nghĩbụng cách tốt nhất là làm cho chàng phân tâm qua chuyện khác nên nói:- Vị Thông Biện tiên sinh này phát thiếp rộng rãi mời thiên hạ đếnđánh cờ, kỳ lực ắt phải cao lắm. Công tử gia sau khi bái kiến Trấn NamVương rồi, cũng nên đến gặp Thông Biện tiên sinh đánh vài ván xemsao!Đoàn Dự gật đầu đáp:- Đúng đó! Cuộc đen trắng cũng là cách tiêu khiển khiến cho conngười bớt ưu phiền. Có điều tuy nàng tinh thông các môn phái võ côngthiên hạ, bụng chứa binh giáp, muôn nhà muôn vẻ nhưng lại không biếtđánh cờ. Buổi hội ngộ đấu cờ của Thông Biện tiên sinh, chắc nàng khôngtới đâu!Chu Đan Thần ngơ ngẩn hoang mang, không biết chàng đang nói đếnai, trên đường đi thấy công tử hồn vía đâu đâu, câu trước đầu Ngô, câusau mình Sở nghe cũng đã nhiều nên không tiện gặng hỏi.Cả đoàn người rong ruổi chạy về hướng tây bắc. Đoàn Dự ngồi trênlưng ngựa, lúc thì nhíu tít lông mày, lúc lại cười mủm mỉm, lẩm bẩm mộtmình:- Kinh Phật có dạy rằng: Khi nghĩ đến mỹ nữ thì hãy nhớ thân thể aithì cũng chỉ là máu mủ, một trăm năm sau thì cũng thành một bộ xươngtrắng mà thôi. Lời nhà Phật tuy không sai nhưng người như nàng dù cómột trăm năm nữa hóa thành bạch cốt, thì mớ xương đó cũng đẹp hơnnhững bộ xương người thường.Chàng còn đang mơ màng nghĩ đến bộ xương trong người Vương NgữYên ra thế nào, bỗng nghe thấy phía sau có tiếng chân dồn dập, hai conngựa ở đâu chạy tới, trên yên mỗi con nằm phục một người, trong lúc trờitối không nhìn rõ là hạng người nào.Hai con ngựa đó dường nhưng không ai cầm cương, chạy xông đếnbọn Đoàn Dự. Phó Tư Qui và Cổ Đốc Thành hai người chia ra mỗi ngườigiữ một con lại, thấy người nằm trên đó không còn cử động gì nữa. PhóTư Qui hơi kinh hãi, lại gần xem cho kỹ hóa ra chính là hai sứ giả củaLung Á tiên sinh, trên mặt nở một nụ cười kỳ bí, đều đã chết cả rồi. Haingười này vừa mới đây đưa thiếp mời Đoàn Dự còn khỏe như vâm, saochỉ quay đi quay lại đã lăn ra chết là sao? Họ đều là sứ giả của Lung Átiên sinh, sao nét mặt lại kỳ lạ như thế? Phó Tư Qui vừa thoạt nhìn biếtngay hai người bị trúng chất cực độc vội kéo cương ngựa lùi lại hai bướckhông dám đứng gần hai cái tử thi.Đoàn Dự giận dữ nói:- Gã họ Toàn của Cái Bang độc ác thật, tại sao lạ hạ thủ nhữngngười này? Ta phải hỏi cho ra lẽ.Chàng trở đầu ngựa, toan quay lại tra vấn Toàn Quan Thanh. Phíatrước trong bóng tối có người lên tiếng hỏi:- Tên tiểu tử kia chẳng biết trời cao đất dày là gì, khắp thiên hạ trừmôn hạ Tinh Tú lão tiên ra thì có ai mà giết người một cách vô hình nhưthế được? Lão già câm điếc rụt đầu rùa trốn một chỗ thì còn được chứnếu thò mặt ra thì Tinh Tú lão tiên không tha cho y đâu. Này, thằng békia, chuyện không liên can gì đến ngươi, mau cút đi nơi khác.Chu Đan Thần ghé tai Đoàn Dự nói nhỏ:- Công tử, đây là người của phái Tinh Tú, mình không nên dây dưavới họ, đi thôi!Đoàn Dự kiếm không thấy Vương Ngữ Yên nên đang rảnh rỗi, hai sứgiả của Lung Á lão nhân gặp chuyện nguy hiểm, chàng thể nào cũngxông lên cứu viện, nhưng lúc này lại chết rồi, nên cũng không muốn rắcrối, thở dài một tiếng nói:- Nếu chỉ mới miệng câm tai điếc thì cũng chưa đủ, còn phải thêmmắt mù, mũi không ngửi thấy mùi hương, trong lòng không còn ý niệm gìthì mới mong giải thoát khỏi phiền não.Chàng nói đây là nói về nếu gặp lại Vương Ngữ Yên, giọng nói hìnhdáng, nhất cử nhất động của nàng đã ăn sâu vào tâm khảm mình rồi, dẫucó vừa câm vừa điếc thì nỗi nhớ mong cũng đâu có vì thế mà dứt được.Ngờ đâu người phía bên kia nghe chàng nói thế lại cười hềnh hệch, vỗtay nói:- Đúng đó! Đúng đó! Ngươi nói thật có lý, phải chọc mù mắt y đi, cắtmũi y đi, rồi đánh cho y đến khi nào phải đổi ý mới xong.Đoàn Dự thở dài:- Ngoại lực dù có ép thế nào chăng nữa thì cũng chẳng đến đâu. Phảichính bản thân mình tu hành sao cho tâm không bám vào những gì nhìnthấy, nghe thấy, ngửi thấy, nếm thấy, sờ thấy mà phải đạt tới chỗ vô trụ xứ9 có thế mới rời xa được hình tướng, trở thành bồ tát. Chúng ta là kẻphàm phu tục tử, làm sao tu đến mức đó được? Ghét nhau mà phải ở gầnnhau, yêu nhau mà phải xa nhau, muốn mà không được10 năm nhóm11 đóthiêu đốt con người cho nên sống trên đời mới đầy đau khổ.Du Thản Chi nằm trong đám cỏ phía sau tảng đá thấy bọn Đoàn Dự đirồi quay trở lại, sau đó phía trước có tiếng người quát tháo, vừa lúc đó haitên đệ tử Cái Bang chạy đến, nói nhỏ với Toàn Quan Thanh:- Toàn đà chủ, hai gã câm kia không hiểu sao bị người ta giết rồi, kẻhạ thủ tự xưng là thủ hạ của cái gì Tinh Tú lão tiên phái Tinh Tú.Toàn Quan Thanh kinh hãi, mặt liền biến sắc. Y đã từng nghe tiếngTinh Tú Lão Quái ở biển Tinh Tú chuyên sử chất độc cực mạnh, võ côngcũng thật cao cường nghĩ thầm: Bọn họ giết sứ giả của Lung Á lão nhân,chuyện này không liên can gì đến mình, chẳng nên gây chuyện với họlàm gì. Y liền nói:- Ta biết rồi, bọn chúng hai đằng quỉ đánh với ma, mình chẳng dâyvào.Đột nhiên trước mặt có tiếng người nói:- Bọn chúng bay ăn nói láo lếu, đã biết ta là môn hạ của Tinh Tú lãotiên, sao dám chửi ta là ma là quỉ? Bộ ngươi không muốn sống hay sao?Toàn Quan Thanh kinh hãi, giật mình lùi lại một bước, dưới ánh lửathấy một người đứng sừng sững trước mặt, chính là một tên bang chúngthủ hạ. Y chăm chú quan sát kỹ, gã đó trông cười mà chẳng ra cười, hìnhdạng thật kỳ bí, dường như sau lưng y còn có ai nữa thì phải, bèn quátlên:- Các hạ là ai, giả ma giả quỉ dọa người để làm gì thế?Người nấp ở sau gã đệ tử Cái Bang giọng lạnh như tiền nói:- Quả là to gan! Ngươi lại nói thêm một chữ quỉ. Lão tử là môn hạTinh Tú lão tiên, Tinh Tú lão tiên giá lâm Trung Nguyên, đang cần ngayhai chục con rắn độc, một trăm con trùng độc. Các ngươi trong Cái Bangxưa nay lúc nào cũng sẵn độc trùng, độc xà, mau mau dâng lên coi. TinhTú lão tiên thấy các ngươi ngoan ngoãn dễ bảo may ra tha cho bọn ănmày khốn khó. Còn nếu không, hà hà, tất cả cũng như tên này thôi.Nghe bình một tiếng, tên đệ tử Cái Bang đột nhiên bay tung lên, rơibịch xuống cạnh đống lửa, không còn động đậy gì nữa, hóa ra chết từ baogiờ. Gã đệ tử đó vừa văng đi, để lộ ra một gã thấp bé mặc áo vải, khôngbiết y đã lẻn tới từ lúc nào mà lại giết được một đệ tử Cái Bang rồi náu ởđằng sau như thế.Toàn Quan Thanh vừa kinh hãi vừa tức giận, trong giây lát trong đầuxoay chuyển bao nhiêu ý nghĩ: Tinh Tú Lão Quái đổ lên đầu Cái Bang,việc trước mắt nếu không khuất phục thì đến phải một mất một còn. Việcnày tuy hung hiểm thật nhưng nếu y chỉ mới dọa một câu, ta đã đem rắnđộc trùng độc dâng lên thì anh em trong bang từ nay còn coi ta vào đâunữa. Ta dĩ nhiên không còn dám tơ tưởng cái chức bang chủ mà cũngchẳng còn mặt mũi nào ở trong bang. Cũng may Tinh Tú Lão Quái chưađích thân đến đây, chỉ mới có một mình gã này, không có gì phải sợ cả.Y nghĩ thế nên cười khì khì nói:- Thì ra đây là nhân huynh của phái Tinh Tú, cao tính đại danh cáchạ là chi?Gã lùn đáp:- Pháp danh ta là Thiên Lang Tử. Ngươi mau mau dự bị cho đủ độctrùng độc xà đi thôi.Toàn Quan Thanh cười đáp:- Các hạ nếu cần độc trùng độc xà thì cũng chỉ là chuyện cỏn con, cógì mà phải lo lắng?Y tiện tay cầm một chiếc túi vải ở dưới đất lên nói:- Trong đây có mấy con rắn, xin các hạ xem thử xem Tinh Tú lãotiên dùng có được không?Gã lùn Thiên Lang Tử kia thấy Toàn Quan Thanh mở miệng một điềuTinh Tú lão tiên hai điều Tinh Tú lão tiên, trong lòng cực sungsướng, thấy y thần thái cung thuận, nghĩ thầm: Nghe nói gì Cái Bang làbang lớn số một của Trung Nguyên, vừa nghe tên của sư phụ lão nhân giađã sợ đến mất vía. Ta đem mấy con rắn độc trùng độc về, chắc sư phụhoan hỉ lắm, sẽ khen ta chu đáo, được việc. Nói gì thì nói, cũng là nhờ uydanh của sư phụ lão nhân gia.Nghĩ thế y bèn thò đầu vào túi vải để xem. Đột nhiên mắt tối sầm,cái túi đó đã chụp lên đầu y, Thiên Lang Tử kinh hãi, vội vàng múachưởng đánh ra nhưng không trúng vào đâu cả. Vừa khi đó, trên mặt, trêntrán, sau ót đều đau nhói lên, đã bị độc vật trong túi cắn trúng rồi. ThiênLang Tử không kịp bỏ chiếc túi trên đầu xuống, vội đánh ra hai chưởngnữa rồi bỏ chạy thục mạng. Y trên đầu vẫn còn chiếc túi nên không thấyđường, tay đánh loạn xạ, chỉ thấy khắp đầu, khắp mặt chỗ nào cũng bịcắn, càng hoảng hốt thêm cứ tiếp tục chạy cho nhanh, ngờ đâu bước hụtmột cái, lục tục từ trên triền núi lăn xuống, rơi tõm ngay vào khe suốidưới thung lũng, theo dòng trôi đi.Toàn Quan Thanh vốn dĩ định giết y bịt miệng, ngờ đâu y lại chạymất, tuy y đã bị bò cạp cắn trúng rồi, lại rơi xuống suối, tính mạng khóbảo toàn, nhưng phái Tinh Tú vốn giỏi sử dụng độc vật, rất có thể y cócách giải độc, còn ở vùng biển Tinh Tú thì chắc biết bơi. Nếu như gã nàykhông chết, phái Tinh Tú hay được, thể nào cũng tới báo thù.Y trầm ngâm giây lát rồi nói:- Chúng ta bố trí Cự Mãng Trận, hơn thua với phái Tinh Tú mộtphen. Không lẽ Kiều Phong đi khỏi, Cái Bang chúng ta không còn đứngvững được nữa, ai sai bảo gì cũng được hay sao? Phái Tinh Tú biết sửdụng chất độc, mình không nên dùng quyền cước binh khí mà cũng phảidĩ độc công độc.Người của Cái Bang nhao nhao khen phải, lập tức giàn ra bốn bề, bốtrí trận thế cách đống lửa mấy trượng, người người ngồi xuống xếp bằng.Du Thản Chi thấy Toàn Quan Thanh dùng túi vải đuổi được ThiênLang Tử chạy mất nghĩ thầm: Thì ra trong cái túi của y có độc vật, bọnhọ có nhiều túi vải như thế, túi nào cũng toàn là rắn độc trùng độc haysao? Bọn ăn mày giỏi nghề bắt trùng bắt rắn không có gì lạ Nếu mình ăncắp được vài cái túi đem về cho A Tử cô nương chắc cô ta vui mừnglắm.Y thấy người của Cái Bang ngồi xuống rồi không ai nói năng một lời,người nào bên cạnh cũng để mấy cái túi, có cái thì thật lớn, bên trong cógì cục cựa, Du Thản Chi nhìn mà lạnh người. Lúc này bốn bề hoàn toànyên tĩnh, nếu như y bò ra thể nào cũng bị người của Cái Bang phát giác,nghĩ thầm: Nếu bọn họ chụp chiếc túi lên đầu mình, mình có cái lồngsắt không việc gì phải sợ, thế nhưng nếu chúng bắt mình bỏ luôn vào baochung với rắn rết thì mới thực là hỡi ôi!.Mấy giờ sau đó vẫn không thấy động tĩnh gì, lại thêm một hồi nữa,trời bắt đầu tờ mờ sáng rồi mặt trời nhô lên, chiếu khắp núi đồi. Trên đầucành chim hót líu lo, bỗng nghe Toàn Quan Thanh kêu khẽ:- Đến rồi! Tất cả anh em đề phòng!Y ngồi xếp bằng trên một phiến đá bên ngoài xà trận, bên cạnh cũngđể mấy cái túi, tay cầm thiết địch. Chỉ nghe phía tây bắc văng vẳng tiếngđàn tiếng sáo, một đoàn người chậm rãi đi lên, trong tiếng nhạc có lẫn cảchiêng trống, nghe rất là réo rắt. Du Thản Chi tự hỏi: Có đám cướichăng?.Tiếng nhạc càng lúc càng gần, đến cách xa chừng mươi trượng thìngừng lại, có tiếng mấy người cùng cất lên:- Tinh Tú lão tiên pháp giá Trung Nguyên, đệ tử Cái Bang mau mautiến lên quì xuống nghênh tiếp.Câu nói vừa dứt, lập tức trống đánh tùng tùng tùng. Ba hồi trống vừadứt, thanh la đánh choang một cái, tiếng trống liền ngưng bặt, mấy chụcngười cùng cao giọng:- Cung thỉnh Tinh Tú lão tiên hoằng thi đại pháp, hàng phục bọn tiểuxú Cái Bang.Du Thản Chi nghĩ thầm: Nghe như đạo sĩ làm phép trừ tà bắt ma. Ylen lén từ sau tảng đá thò đầu ra nhìn, thấy nơi phía tây bắc có đến hơnhai chục người xếp thành hàng ngang, kẻ thì cầm chiêng trống nhạc khí,kẻ thì cầm phướn cầm cờ, cái xanh cái đỏ trông thật đẹp đẽ, xa xa thấythấp thoáng trên những lá cờ đó có thêu: Tinh Tú lão tiên, thần thôngquảng đại, pháp lực vô biên, uy chấn thiên hạ... nhiều câu khácnhau. Trong tiếng tơ tiếng sáo dặt dìu, một ông lão chậm rãi bước ra,những người đứng sau lưng lập tức chia thành hai hàng, lẽo đẽo đi theocách xa ông ta chừng vài trượng.Ông lão đó tay cầm một chiếc quạt bằng lông ngỗng, ánh mặt trờichiếu vào, thấy mặt mũi hồng hào, tóc trắng như bông, dưới cằm là bachòm râu trắng như cước, đồng nhan hạc phát, thật chẳng khác gì ngườitrong truyện thần tiên.Ông lão đó đi đến còn cách bọn ăn mày chừng ba trượng thì ngừnglại, đột nhiên chúm môi thổi mấy cái, phát ra tiếng thật chói tai, giơ quạtphất một cái đẩy tiếng sáo tới (?),bốn tên bang chúng Cái Bang ngồidưới đất lập tức ngã ngửa ra.Du Thản Chi kinh hãi: Tinh Tú lão tiên này pháp thuật quả nhiênquảng đại thật. Ông lão nở một nụ cười, thổi toe một tiếng, quạt phẩy ra,lại có một người ngã, xem chừng tiếng thổi là một loại ám khí vô hìnhcực kỳ lợi hại, chỉ trong phút chốc trong Cái Bang đã có sáu bảy ngườilăn quay ra. Lập tức đằng sau ông lão, tiếng người ca tụng rộn lên:- Công lực sư phụ chói lọi cổ kim! Bọn ăn mày kia dám đối đầu vớimình, thật đúng là đom đóm lập lòe đua tranh cùng vầng nhật nguyệt.- Châu chấu đá xe quả không biết lượng sức mình, thật tức cười quáđỗi!- Sư phụ chỉ nói nói cười cười mà đưa cả bọn yêu ma tiểu xú CáiBang vào chỗ chết, thật dễ như bẻ củi mục mà được toàn thắng, đồ nhithật chưa từng thấy, đến nghe cũng chưa nghe tới bao giờ.- Đây là công nghiệp vĩ đại trên đời chưa từng có, nếu sư phụ lãonhân gia không lộ một chút thân thủ thì bọn võ học Trung Nguyên nào cóbiết trên đời lại có công phu ghê gớm đến mức này.Trong khi cả bọn ca công tụng đức, nghe chối cả tai thì tiếng ti trúcquản huyền vẫn tấu lên thật là réo rắt. Đột nhiên có mấy tiếng tu tu,Toàn Quan Thanh đã đưa sáo sắt lên môi thổi mấy tiếng. Du Thản Chinghĩ thầm: Y thổi sáo làm gì thế? Để nghênh đón Tinh Tú lão tiênchăng?.Bỗng nghe dưới đất có tiếng sột soạt, từ trong những chiếc túi vảimấy con rắn lớn vằn vện ngũ sắc bò thẳng tới chỗ ông lão. Những đệ tửchung quanh ông lão kinh hoảng kêu lên:- Rắn kìa! Có rắn độc!- Chao ôi! Không xong, sao lắm rắn độc thế này.- Sư phụ ôi, những con rắn độc này lại xông tới mình là sao?Chỉ thấy tất cả những cái túi của bọn ăn mày đâu đâu cũng có rắn bòra, con lớn con bé đủ cả, phùng mang lè lưỡi, xông tới chỗ ông lão và bọnđệ tử. Bọn chúng đứa nào đứa nấy quýnh quáng kêu la ỏm tỏi.Đệ tử phái Tinh Tú liền cầm cương trượng lên, đập túi bụi những conrắn đang lúc nhúc bò tới, chỉ riêng ông lão thần sắc vẫn bình thường, lạichúm môi huýt một tiếng, vẫy quạt đánh ra. Toàn Quan Thanh cũng thổiđịch liên tiếp, người trong Cái Bang cũng hò hét trợ uy.Đàn rắn càng lúc càng đông, chỉ trong phút chốc chung quanh phảiđến hàng trăm con, trong đó có dăm con trăn lớn. Mấy con mãng xà bòtới gần, dùng đuôi cuốn được hai người, tiếp theo lại quấn chết thêm haingười nữa. Nếu đệ tử phái Tinh Tú bỏ chạy, những con rắn chắc khôngtheo kịp, thế nhưng sư tôn còn đang nghinh địch, quần đệ tử nào ai dámbỏ đi một bước, chỉ đành múa binh khí, đâm chém loạn cả lên, khiến rắnđộc bị chúng giết chết cũng phải đến tám chín chục con, còn người bị rắncắn cũng đến bảy tám người.Những con trăn lớn kia càng lợi hại hơn nữa, da thô thịt dày, gậy đậpvào không thấm đâu, quấn được ai rồi càng lúc càng xiết chặt, nhất địnhkhông buông. Theo tiếng sáo, từ trong túi bò ra mỗi lúc một nhiều, tổngcộng phải đến hai mươi bảy, hai mươi tám con cự mãng.Ông lão thấy tình thế không ổn, toan tấn công Toàn Quan Thanh đểrút lui, thì có hai con rắn nhỏ phóng tới cắn vào mặt ông ta. Ông lão quátlên:- Gớm nhỉ!Quạt trong tay phất lên, kình phong đổ ra, đánh bạt hai con rắnxuống, bỗng thấy một vật gì mềm nhũn cuốn lấy gót chân, biết là khôngxong, phi thân vọt lên, bỗng nghe tiếng địch vi vu, bốn con trăn cùngvung đuôi lên, quật vào người ông ta. Ông lão đang ở trên không, bìnhbình đánh ra hai chưởng, đánh bật hai con trăn phía trước và phía trái,người lắc một cái đã vọt ra ngoài hai trượng. Ngay lúc đó con rắn thứ bavà thứ tư cùng dùng đuôi tấn công tới. Trong cơn nguy cấp, ông lão vậnkình đánh ra, chưởng phong đánh nát đầu một con trăn lớn.Thế nhưng bầy rắn vẫn xông vào, ông lão tuy đánh chết được ba concự mãng nhưng hông và đùi bên phải đã bị hai con trăn quấn được. Ôngta vận nội lực lên, quát lớn một tiếng, giơ ngón tay chộp vào bụng contrăn đang quấn ngang lưng khiến cho máu me tung tóe đầy người. Ngờđâu trăn là giống rất dai, tuy bụng đã bị vỡ nhưng không chết ngay, bịđau liền xiết người lại, tưởng chừng quấn nát người ông lão. Ông ta dùngsức dãy hai lần, kế đó lại có hai con mãng xà xông tới, quấn thêm mấyvòng nữa trên người ông ta, đến cánh tay cũng cuốn luôn vào, khiến chokhông còn cách nào kháng cự. Du Thản Chi nằm trong đám cỏ chứngkiến trận đấu kinh tâm động phách, tưởng chừng thở không ra hơi.Toàn Quan Thanh trong bụng mừng lắm, thấy bên địch ai nấy bị trănquấn cả rồi, chỉ còn rên rỉ, chửi rủa, không còn cách gì kháng cự nữa nênkhông tiếp tục thổi sáo, tiến lên cười khì khì hỏi:- Tinh Tú Lão Quái, phái Tinh Tú ngươi và Cái Bang ta trước nayđường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng, sao lại đến gây sựvới bọn ta là sao? Bây giờ còn gì để nói nữa không?Ông lão đồng nhan hạc phát kia chính là người mà võ lâm nhân sĩTrung Nguyên ghét cay ghét đắng Tinh Tú Lão Quái Đinh Xuân Thu. Vìmột trong tam bảo của phái Tinh Tú là Thần Mộc Vương Đỉnh bị nữ đệ tửA Tử ăn cắp mất, liên tiếp phái các đệ tử ra đuổi bắt, thậm chí cả đại đệtử Trích Tinh Tử cũng sai đi nhưng lần nào bồ câu đem thư về cũng thấytình thế thật là bất lợi. Về sau ông ta nghe nói A Tử dựa vào thế anh rể làKiều Phong của Cái Bang, đánh bại Trích Tinh Tử, Đinh Xuân Thu vừatức tối vừa kinh hoàng, biết Cái Bang là bang hội lớn nhất trong võ lâmTrung Nguyên không dễ gì đối phó, lại nghe Lung Á lão nhân tái xuấtđầu lộ diện cũng đang hoành hành trong võ lâm vài năm qua, mối lotrong gan ruột kia chưa trừ được thì không yên tâm, một khi đoạt lại đượcvương đỉnh rồi phải thừa cơ thanh toán cho xong chuyện cũ, thành thửđem hết đệ tử đích thân đi vào Trung Nguyên.12Môn Hóa Công Đại Pháp y luyện thường phải dùng các loại chất độccủa rắn rết bôi lên lòng bàn tay, hút vào trong người, nếu bảy ngày khôngcó thì không những công lực giảm thiểu mà chất độc tích tụ trong cơ thểmấy chục năm qua không có chất mới khắc chế có thể dần dần phát tác,họa hại ghê gớm khó mà hình dung.Chiếc Thần Mộc Vương Đỉnh trời sinh có một mùi kỳ lạ, lại thêmhương liệu đốt ở trong đỉnh, chỉ trong giây lát là có thể dẫn dụ độc vậtđến, trong vòng mười dặm chung quanh khó có con vật nào gượng lại nổisức thu hút của nó. Đinh Xuân Thu có chiếc kỳ đỉnh đó trong tay nên bắttrùng độc chẳng khó khăn gì, thành thử Hóa Công Đại Pháp càng luyệncàng cao thâm, càng luyện càng tinh tiến. Năm xưa Đinh Xuân Thu cómột tên đệ tử đắc ý được y đích thân truyền dạy Hóa Công Đại Pháp, đãcó chút thành tựu, ngờ đâu về sau ỷ mình có tài, không còn cung thuậnnhư trước. Đinh Xuân Thu chế ngự được y rồi, không cần phải dùng đếnđao trượng xử tội, chỉ nhốt y vào một gian thạch thất, khiến y không cáchnào bắt được các loại trùng độc tu luyện thêm, kết quả độc tố trong ngườiphát tác, nhịn không nổi tự mình cấu từng miếng thịt, rên rỉ mãi, bốn chụcngày sau mới chết. Tinh Tú Lão Quái tuy đắc ý nhưng cũng thêm phầncẩn thận, môn Hóa Công Đại Pháp từ đó không truyền cho người nàonữa. Thành thử bọn Trích Tinh Tử không một ai biết, A Tử muốn luyệnmôn thần công này đành phải học lén, ăn cắp bảo đỉnh trốn đi.A Tử tính toán thật kỹ, ngay hôm sư phụ mới bắt được độc vật luyệncông liền trốn về phương đông, đến khi Tinh Tú Lão Quái phát giác raThần Mộc Vương Đỉnh bị ăn trộm thì đã bảy ngày, A Tử đi đã xa lắm rồi.Nàng đi toàn theo đường nhỏ, các sư huynh truy nã tuy võ công cao hơncô ta nhiều nhưng mưu kế lại kém xa, bị A Tử liên tiếp dùng ngụy kế hưtrương thanh thế, thanh đông kích tây nên đều trốn thoát được.Vùng Tinh Tú Lão Quái ở là một thâm cốc rậm rạp tối tăm, độc xàđộc trùng không hiếm gì, tuy mất Thần Mộc Vương Đỉnh nhưng muốn đibắt rắn để thêm chất độc cũng chẳng khó khăn, nhưng chỉ bắt được nhữngloại tầm thường, còn những loại đặc biệt, hiếm quí quái lạ, kịch độc lợihại như trước thì chỉ còn nước cầu may.Một chuyện khác cũng khiến ông ta lo lắng là nếu như võ lâm TrungNguyên biết được lai lịch chiếc đỉnh thì ai cũng có thể lập tức hủy ngay,thành thử một ngày chưa lấy lại được thì thêm một ngày không an tâm.Ông ta gặp lại bọn đệ tử ở Thiểm Tây, đại đệ tử Trích Tinh Tử tuykhông chết nhưng võ công mất hết13 bị bọn đệ tử kia trên đường lăngnhục chửi bới không còn ra người nữa, còn nhị đệ tử là gã mũi lân SưHống Tử tạm thời lên thay đại sư huynh.Bọn đệ tử thấy đích thân sư phụ ra tay, ai nấy vừa kinh hoàng vừa sợhãi, biết rằng sư mệnh không hoàn thành, tội vạ kỳ này chắc là phải ghêgớm khó mà chịu nổi. Cũng may Tinh Tú Lão Quái đang cần người nêntạm thời gác việc trách phạt sang một bên để mọi người có cơ đái tội lậpcông.Đoàn người vừa đi vừa thăm dò tin tức của Cái Bang nhưng một làbọn họ hình tướng kỳ dị, ngôn ngữ khiến cho người ta ghét bỏ nên chẳngai tiết lộ cho họ chuyện gì, thứ nữa Tiêu Phong đã sang nước Liêu làmNam Viện Đại Vương, trong võ lâm chẳng mấy ai hay, thành thử dò hỏimãi mà không ra đến cả tổng đà Cái Bang dọn đi đâu cũng không biết.Một hôm Thiên Lang Tử vô tình nghe được phân đà Đại Trí tụ hội,muốn tâng công liền một thân một mình xông vào nên bị Toàn QuanThanh ám toán. Thế nhưng người y vốn đầy chất độc nên nọc bò cạpkhông giết nổi, thoát chết rồi liền cấp báo sư phụ. Đinh Xuân Thu lập tứcđi tới, ngờ đâu một thân đầy chất độc và võ công thâm hậu như thế nhưngbị trăn quấn cũng không sao thoát ra được.Đinh Xuân Thu không trả lời câu hỏi của Toàn Quan Thanh, chỉ khinhkhỉnh hỏi:- Trong Cái Bang chúng bay có một gã tên Kiều Phong, bây giờ ởđâu? Mau gọi y ra gặp ta.Toàn Quan Thanh trong lòng chợt động, hỏi lại:- Các hạ muốn gặp Kiều Phong là để làm gì?Đinh Xuân Thu ngạo mạn hỏi lại:- Tinh Tú lão tiên hỏi ngươi, sao ngươi không trả lời, lại còn hỏi tớihỏi lui? Kiều Phong đâu?Toàn Quan Thanh thấy y đã bị trăn quấn chặt không còn cách gìkháng cự, vậy mà ăn nói vẫn còn phách lối, khả ố như thế quả trên đờihiếm có, bèn nói:- Tinh Tú Lão Quái ai ai cũng nghe nói tới, ngờ đâu chỉ có hư danh,có mấy con rắn quèn mà đối phó không xong. Thôi đành xin lỗi, chúng tavì thiên hạ mà trừ mối hại cho người.Đinh Xuân Thu mỉm cười nói:- Lão phu không cẩn thận nên chẳng may bị mấy con súc sinh máulạnh này làm hại, hôm nay về chốn tây phương cực lạc, thôi cũng đành...Y nói chưa dứt câu, một đệ tử phái Tinh Tú đang bị trăn quấn độtnhiên cất tiếng:- Đại anh hùng Cái Bang ơi, xin ngài tha cho con có nhiều cái lợilắm. Sư phụ con rất nhiều ngụy kế, ngài đề phòng không nổi đâu. Ngàichỉ sơ ý một chút là bị ông ta lật ngược ngay.Toàn Quan Thanh cười khẩy hỏi:- Thả ngươi ra thì có lợi những gì?Gã kia đáp:- Phái Tinh Tú có cả thảy ba món bảo vật, gọi là Tinh Tú tam bảo.Chỉ có Tinh Tú Lão Quái và con là biết chỗ dấu ở đâu thôi. Ngài tha chếtcho con, sau khi giết Tinh Tú lão quái rồi, con sẽ lấy ra dâng lên. Nếunhư ngài giết con thì Tinh Tú tam bảo vĩnh viễn không có được.Lại một tên đệ tử khác của phái Tinh Tú gào lên:- Đại anh hùng ơi, đại anh hùng ơi, ngài đừng có mắc lừa tên đó.Trong Tinh Tú tam bảo thì có một món bị người ta ăn cắp mất rồi. Ngàitha con ra là hơn cả, chỉ có mình con đối với ngài trung thành không baogiờ lừa dối mà thôi.Chỉ trong giây lát, quần đệ tử phái Tinh Tú liền nhao nhao lên:- Đại anh hùng Cái Bang ơi, ngài tha mạng cho con là hay hơn hết,bọn kia chẳng có đứa nào trung tâm chỉ có mình con một lòng một dạ, hếtlòng hết sức.- Đại anh hùng ơi, công phu của môn phái Tinh Tú, chỉ có mình conbiết nhiều nhất, tất mọi thứ con sẽ nói hết cho ngài nghe, không dám dấudiếm tí gì.- Bản phái đến Trung Nguyên lần này là có mưu tính ghê gớm lắm,chủ yếu là để đối phó với Cái Bang. Các vị đại anh hùng ơi, các ngài cómuốn biết rõ không?- Chúng tôi chôn dấu rất nhiều bạc vàng châu báu ở biển Tinh Tú,chỗ nào nơi nào nhà cháu cũng biết. Nhà cháu xin dẫn các ngài đến đào,các vị anh hùng hảo hán Cái Bang từ nay khỏi phải đi ăn xin nữa.Mấy người đó mồm năm miệng mười, người nào cũng nịnh nọt khoemình trung thành, kẻ thì lấy lợi ra dụ, người lại muốn gợi tính tò mò củađối phương, có đứa thì lại công nhiên nói phét, một tấc lên đến trời. Cảđến kẻ đã bị rắn độc cắn trúng, hoặc bị trăn cuốn thở không ra hơi cũngsợ mình đi sau thiên hạ, phều phào van lạy xin tha.Người trong Cái Bang đâu có ngờ đệ tử phái Tinh Tú lại hèn mạt đếnthế, không khỏi khinh thị, lại thêm hiếu kỳ, lục tục đến gần nghe cho rõ.Toàn Quan Thanh cười khẩy:- Các ngươi đối với sư phụ còn chả trung thành, làm gì có chuyện hếtlòng với người ngoài chẳng có liên hệ gì? Nghe thật tức cười quá!Một tên đệ tử phái Tinh Tú vội nói:- Không thể so sánh thế được! Hoàn toàn không giống! Hoàn toànkhông giống! Tinh Tú Lão Quái bản lãnh thấp kém, chúng tôi có coi y ragì đâu? Trung thành với y để làm gì? Còn các anh hùng Cái Bang võcông uy chấn thiên hạ, lại có đại pháp thuật khu xà chế địch14, Tinh TúLão Quái làm sao bì kịp?- Cái Bang nếu thu nạp đệ tử phái Tinh Tú thì võ lâm cả TrungNguyên lẫn Tây Vực đều chấn động, ai mà chẳng bội phục Cái Bang anhhùng?- Hai chữ anh hùng đâu đã đủ ca ngợi các vị cao nhân hiệp sĩ, màphải gọi là đại hiệp, thánh nhân, vị cứu tinh mới đúng.- Ta nói giỏi làm hay, từ nay chu du bốn phương, đi đâu cũng tuyêndương uy đức thì danh vọng các đại hiệp Cái Bang ai ai cũng biết.- Gớm, danh đầu các đại hiệp Cái Bang thiên hạ ai mà chẳng biết,cần đếch gì đến ngươi ca tụng?- Mấy tiếng thánh nhân cứu tinh là do tiểu nhân nói trước tiên,bọn kia chỉ theo đuôi, chẳng có công lao gì.Một tên đệ tử năm túi của Cái Bang cau mày nói:- Bọn các ngươi hèn hạ tiểu nhân như thế, nói lèm bèm chỉ thêm bẩntai. Tinh Tú Lão Quái, sao ngươi đốn mạt thế, thu nạp toàn bọn đệ tử vôliêm sỉ là sao? Ta thanh toán ngươi trước, sau đó sẽ đưa luôn cả bọn nàytheo ngươi, lão tử hôm nay đại khai sát giới.Nói xong nghe bình một tiếng đánh thẳng vào Đinh Xuân Thu.Chưởng đó hơi gió vù vù, kình đạo thật là cương mãnh, trúng ngay ngựcĐinh Xuân Thu. Ngờ đâu Đinh Xuân Thu dường như không sao cả, còngã Cái Bang kia hai gối nhũn đi, phục ngay xuống đất, co rúm lại, dãydụa mấy cái rồi không còn động đậy gì nữa. Quần cái kinh hãi, cùng kêulên:- Sao thế này?Lập tức có hai tên ăn mày đến đỡ y dậy, hai gã đó vừa chạm vàongười tên kia, cũng lại lảo đảo mấy cái rồi ngã xuống. Ba tên đệ tử CáiBang đứng bên cạnh thuận tay đưa ra giữ lại, cũng chẳng khác gì hai tênkia, cùng gục xuống. Người Cái Bang còn lại ai nấy kinh hãi đến thấtthần, không còn ai dám xông lên tiếp cứu đồng bọn.Toàn Quan Thanh quát lên:- Lão già đó trên người có chất độc, mọi người chớ có chạm vào y.Ném ám khí!Tám chín tên đệ tử bốn, năm túi liền móc ám khí ra, cương tiêu, phiđao, tụ tiễn, phi hoàng thạch cùng vèo vèo ném vào Đinh Xuân Thu.Đinh Xuân Thu quát lên một tiếng, lắc đầu một cái, tóc bạc trên đầu xổtung ra, thật chẳng khác gì một loại nhuyễn tiên ngắn, hất ngược tất cảhơn chục món ám khí lại. Chỉ nghe ối ối liên tiếp, sáu bảy têm đệ tử CáiBang bị bắn trúng. Những ám khí đó không phải cái nào cũng trúng chỗyếu hại, có món chỉ trầy xước ngoài da nhưng mấy tên Cái Bang lập tứcngã lăn ra chết.Toàn Quan Thanh kêu lớn:- Lui ra! Lui ra!Đột nhiên vụt một cái, một mũi cương tiêu phóng thẳng ra, chính làdo Đinh Xuân Thu dùng tóc giữ lại bây giờ vận kình ném vào người y.Toàn Quan Thanh vội vàng dùng thiết địch trong tay gạt ra, nghe kengmột tiếng, hất bắn mũi cương tiêu ra thật xa. Y thấy Tinh Tú Lão Quáiquả nhiên lợi hại, chi bằng thúc giục trăn quấn chết y cho xong, bèn đưaống tiêu lên môi toan thổi, bỗng thấy môi tê đi, đầu choáng váng, mắthoa lên, biết là không ổn, vội vàng ném thiết địch, bịch một tiếng ngã lănra.Người của Cái Bang kinh hãi lập tức có hai người đến đỡ y, ToànQuan Thanh mơ mơ hồ hồ kêu lên:- Ta... ta trúng độc rồi, các... các ngươi... mau chạy... chạy đi.Quần cái ai nấy mất hồn mất vía, vội dìu y chạy bay chạy biến, để lạixác chết, túi vải, rắn rết vung vãi khắp nơi.Du Thản Chi nằm phục trong đám cỏ, hết sức kinh hãi, không dám cửđộng. Bốn bề tĩnh mịch, hơn chục tên ăn mày co rút thành một cục, chẳngkhác gì những con nhím gặp phải nguy cơ, hiển nhiên đều chết cả rồi.Những con trăn không còn nghe thấy tiếng tiêu của Toàn Quan Thanhthúc giục nữa, không dám giết người, chỉ quấn chặt thầy trò Đinh XuânThu. Người trong phái Tinh Tú không ai dám ngọ ngoạy, chỉ sợ khíchđộng hung tính của loài rắn, ngoặp cho một cái thì bỏ đời.Yên lặng một hồi như thế, một tên trong bọn cất giọng nói trước:- Sư phụ ôi, lão nhân gia thần công độc bộ thiên hạ, chỉ nói nói cườicười ra tay một cái đã đánh cho bọn ăn mày ăn nhặt vạn ác bất xá kiachạy cong đuôi...Y nói chưa dứt câu đã có một tên khác cướp lời:- Sư phụ đừng nghe y bợ đít, mới vừa đây chính nó gọi bọn ăn xin kialà đại hiệp, thánh nhân chứ còn ai.Lại có một đệ tử khác lên tiếng:- Chúng ta theo sư phụ bao nhiêu năm nay, ai mà chẳng biết thầymình có tài thông thiên triệt địa? Vừa rồi chúng mình nói khuếch nóikhoác với bọn ăn mày, chẳng qua là để đánh lừa chúng, để khi chúng ỷ ykhông đề phòng, sư phụ lúc ấy mới thi triển pháp lực vô biên.Đột nhiên một người khóa òa lên:- Sư phụ ôi! Sư phụ ôi! Đệ tử thật là đáng chết, đệ tử hồ đồ, thamsống sợ chết, đầu hàng địch nhân, bây giờ hối hận còn làm sao kịp, đànhnguyện cho rắn độc cắn chết chứ không dám xin sư phụ nhiêu dung.Cả đám bấy giờ mới vỡ lẽ ra, sư phụ ghét nhất là đổ tội cho ngườikhác, chỉ có cách tự xỉ vả mình hồ đồ đáng chết, đem bao nhiêu tội vạtrút lên đầu mình may ra được sư phụ khai ân tha thứ. Chỉ trong phútchốc, ai nấy đều tự chửi mình, nào là có lòng bất lương, nào là tội đángmuôn thác. Riêng Du Thản Chi nằm trong bụi cỏ thấy hoa mắt nhức đầu,chẳng hiểu ra sao.Đinh Xuân Thu ám vận kình lực, định giựt đứt ba con trăn đang quấnchặt lấy mình. Thế nhưng mãng xà có thể dãn ra co lại, Đinh Xuân Thuvận sức, ba con rắn chỉ nhỉnh ra một chút, nhưng không đứt được. Ngườilão ta chỗ nào cũng đầy chất độc, đến cả quần áo tóc tai cũng có nên bọnđệ tử Cái Bang bắn ám khí vào lão ta đều bị nhiễm độc. Thế nhưngnhững con trăn da dày, vảy trơn, độc tố khó mà xâm nhập. Chỉ nghe bọnđệ tử lải nhải mãi không thôi, Đinh Xuân Thu bực quá quát lên:- Đứa nào tìm cách đuổi được rắn đi thì ta tha chết cho đứa ấy.Không lẽ chúng bay chưa biết tính ta nữa hay sao? Ai mà còn dùng đượcthì ta chưa giết. Còn nói năng nhăng cuội có ích gì đâu?Y vừa nói xong, quần đệ tử bèn lặng như tờ. Một lúc sau có ngườinói:- Chỉ cần có ai đốt một mồi lửa dí vào mấy con rắn thế là bọn súcsinh này sẽ chạy te ngay.Đinh Xuân Thu chửi liền:- Cái con bà mày, nói thối bỏ mẹ. Nơi đây đồng không mông quạnh,đằng trước không thôn, đằng sau không xóm, có ai qua đây bây giờ? Víphỏng có dân đi ngang qua, bọn chúng thấy lắm rắn độc thế này, sợ khiếpvía chạy còn không kịp, lấy đâu ra chuyện đốt lửa mà hun?Thế là bọn đệ tử lại rầm rĩ cả lên, nhưng chẳng có cách nào dùngđược, sở dĩ bọn chúng tranh nhau nói, chẳng qua để lấy lòng sư phụ, tỏ ramình tuân theo sư mệnh hết sức vắt óc ra để tìm mưu. Cứ như thế một hồilâu thì có một tên đệ tử bị trăn quấn nghẹt thở không chịu nổi, trong khimê loạn há mồm cắn vào thân mãng xà một cái. Con rắn bị đau, ngoặpngay cổ họng y, tên đó chỉ kêu lên thảm thiết rồi chết ngay.Đinh Xuân Thu càng lúc càng nóng ruột, nếu như bị địch nhân vâykhốn thì trong bấy lâu y đã có thể hạ độc tính mưu tìm cách thoát thân,thế nhưng những con rắn này vô tri vô thức, dù mưu kế hay cách mấycũng không sao thi hành được, chỉ sợ một khi chúng đói rồi, sẽ há mồmnuốt mình vào bụng.Mối lo của y quả nhiên đúng thực, một con trăn lâu không nghe thấytiếng sáo, bụng đói lắm rồi, há mồm ngoạm tên đệ tử Tinh Tú đang quấn.Tên đệ tử đó kêu lên:- Sư phụ cứu con! Sư phụ cứu con!Hai cái chân y bị trăn nuốt trước rồi đến mình cũng từ từ chui vào,miệng vẫn kêu la thảm thiết nhưng răng mãng xà hình móc15, chân tên đệtử đó chui vào rồi, dần dần đến bụng, lên đến ngực. Y nhất thời chưachết, vẫn lớn tiếng kêu la, vang dậy cả cánh đồng.Mọi người ai nấy biết rằng số phận mình trong chốc lát rồi cũng nhưthế, không khỏi sợ đến vỡ mật. Một người thấy Tinh Tú Lão Quái cũngđành bó tay chịu chết, tự nhiên lòng căm hận nổi lên, lớn tiếng chửi bới,nói mọi chuyện chẳng qua chỉ vì y ép buộc, mình đang sinh sống yên lànhbằng nghề nuôi cừu ở biển Tinh Tú, bị y vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, bắt phảigia nhập làm môn hạ, hôm nay chết thảm nơi miệng độc xà, xuống đếncõi âm, thể nào cũng dâng cáo trạng lên Diêm Vương.Gã đó mở đầu, bao nhiêu người khác cũng chửi theo. Mọi người ngàythường bị Tinh Tú Lão Quái hành hạ ngược đãi, lòng đầy oán hận, cóđiều chỉ để trong bụng mà không dám nói ra lời, hôm nay cũng cùng chếtcả nên chửi một phen cho hả tức. Một người chửi lớn quá thân hình daođộng, khiêu khích con rắn đang quấn, mãng xà liền há mồm ngoạm ngayđầu vai, y chỉ có nước kêu lên:- Ối! Ối! Cứu tôi với! Cứu tôi với!Du Thản Chi thấy cả bọn ai cũng bị mãng xà quấn chặt không thểnào thoát thân được, trong lòng không sợ hãi gì nữa, từ trong bụi cỏ đứnglên, thấy nơi này không phải là chỗ tốt lành gì nên định chạy cho mau.Người trong phái Tinh Tú đột nhiên thấy một quái nhân đầu đội lồng sắt,ai nấy thất kinh nhưng lập tức có người nghĩ ra là chỉ còn trông vào y đểcứu mạng, liền kêu lên:- Đại anh hùng ơi, đại hiệp sĩ ơi, nhờ ngài lấy nắm cỏ khô, đốt lửalên, đuổi giùm mấy con trăn này cho chúng tôi, mỗ lập tức tặng cho...tặng cho ngài một nghìn lượng bạc.Lại một người khác kêu lên:- Một nghìn lượng đâu có đủ, phải ít nhất một vạn lượng.Lại một người khác nói:- Vị tiên sinh đây bụng nhân lòng hiệp, hết sức tử tế, chỉ chuyênhành hiệp trượng nghĩa, huống chi đốt lửa dọa rắn thì có gì là nguy hiểm.Chỉ trong giây lát tiếng ca tụng vang lên, còn kẻ hứa thưởng tiền thìchỉ chớp mắt đã lên đến trăm vạn lượng hoàng kim. Những gã này mồmmiệng chửi ai thì số một đã đành mà nịnh bợ ca tụng thì cũng có bài cóbản. Du Thản Chi trong đời đã có bao giờ nghe ai gọi mình là đại hiệpsĩ, đại anh hùng, người nhân kẻ hiệp, hảo hán trên đời có mộtkhông hai bao giờ? Bây giờ nghe bọn người này tâng bốc lên tận mâyxanh, y cảm thấy hởi lòng hởi dạ, tưởng chừng như đang bay bổng, tựnhiên cảm thấy mình có phong độ đại hiệp sĩ, đại anh hùng thật, mộttrăm vạn lượng hoàng kim chẳng coi vào đâu, có điều A Tử cô nươngkhông được chính tai nghe những lời tán tụng mình quả cũng đáng tiếc.Y bèn gom cỏ khô, mò trong người đồ đánh lửa châm vào nhưng khithấy bao nhiêu là trăn lớn trông thật hung dữ, trong bụng cũng sợ lắm,nghĩ thầm thôi chẳng nên trêu vào những con rắn này, không chừng chínhmình cũng vướng vào trong rọ. Y suy nghĩ một lát bèn đi gom các cànhkhô đốt thành một đống lửa thật lớn ở ngay trước mặt, sau đó mới cầmmột cành cây đang cháy, ném vào con trăn lớn gần mình nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.