Vừa dứt hết câu, ngoại trừ nụ cười chân thành của đại trưởng lão Bùi gia, mọi người đều im lặng, bao gồm cả con ngựa chiến Phụng Thiên đang dắt.
Đỗ Thánh Lan ho nhẹ rồi nhìn về phía bà lão.
Bà lão khẽ lắc đầu.
Thấy ánh mắt khẩn thiết của đại trưởng lão, Đỗ Thánh Lan giúp ông ta hỏi lý do.
Cánh môi khô khốc của bà lão khẽ cử động, thể hiện rất chân thành: “Không ưng.”
Bầu không khí lại trở nên im lặng, không thể không nói đây là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời của đại trưởng lão Bùi gia. Cuối cùng vẫn là nhờ Thực Hồn đạo quân đứng ra giải vây: “Người này đang bị thương, cần ở đây dưỡng bệnh. Hôn ước đã được huỷ bỏ, ta cũng không tiện ở lại.”
Dùng một đổi một, Thực Hồn đạo quân tự mình rũ bỏ sạch sẽ, chuẩn bị rời đi.
Đỗ Thánh Lan giữ bình tĩnh, nghiêm túc nói với đại trưởng lão: “Nửa tháng sau ta tới đón ngươi về hạ giới.”
Đại trưởng lão vẫn đang chăm chú nhìn bà lão, Đỗ Thánh Lan hít sâu một hơi, dặn dò ông ta vài câu như không được đi lung tung rồi xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Mãi cho đến khi rời khỏi tiểu thế giới, Đỗ Thánh Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trước đây là ta quá nông cạn.”
Hắn thật sự cho rằng có thể một mình tiêu diệt tứ đại gia tộc. Ba gia tộc kia thì diệt được, đặc biệt là Mặc gia đã bị diệt vong, tuy nhiên Bùi gia… Bây giờ nhìn lại, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-loi-co-the-co-y-xau-gi-chu/3508639/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.