Chương trước
Chương sau
Bế quan thất bại không thể đổ hết lên đầu Đỗ Thánh Lan. Tu sĩ tâm vững như đá, suy cho cùng vẫn do bản thân tu luyện xảy ra vấn đề, tìm nơi để trút giận.

Các chủ có một gương mặt phi giới tính, mặc áo choàng rộng, cộng thêm việc tóc tai bù xù giống như Tiếu Tiếu đạo quân, chỉ nhìn bề ngoài rất khó phân biệt nam nữ.

Đôi mắt đỏ ngầu nhìn những người có mặt trong phòng rồi dựa lưng vào ghế một cách tuỳ ý: “Các ngươi tiếp tục.”

Người này có lẽ là người lôi thôi duy nhất trong Quỳnh Ngọc Các.

Phó các chủ hơi đau đầu, cho dù xem đi xem lại bao nhiêu lần vẫn cảm thấy ý tưởng câu thông ý chí đất trời này không phù hợp. Chủ yếu là vì nàng sợ sau này lúc độ kiếp sẽ bị trả thù đánh tới chết.

Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên nói: “Dùng tiếng đàn thì sao?”

Hắn nhớ lại ký ức trong quá khứ từng nhìn thấy Kỳ Tử Kỳ dùng một khúc nhạc giúp một chấp sự của chùa Kim Thiền đột phá bình cảnh, có thể tham khảo việc này. Bản thân hắn không thể khống chế công pháp Hợp Hoan như Kỳ Tử Kỳ, có thể điều khiển chân khí trong cơ thể một cách chính xác, song hắn có thể sử dụng Tôi Thể Pháp.

Đỗ Thánh Lan nảy ra ý tưởng mới: “Đến lúc đó ta sẽ để lại phân thân tia chớp, truyền đủ chân khí cho nó, sử dụng Tôi Thể Pháp chữa trị những nội thương nhỏ nhằm để lại ấn tượng tốt cho khách hàng.”

Cố Nhai Mộc ở bên cạnh chậm rãi thưởng trà, khoé miệng hơi cong.

Quỳnh Ngọc Các làm việc quá lố, thay vì để họ phát huy sáng tạo thì nắm quyền chủ động vẫn tốt hơn. Có ý tưởng cao siêu trước đó, hắn chắc chắn hai người đứng đối diện sẽ đồng ý.

Quả nhiên sau một hồi so sánh, cho dù là các chủ hay phó các chủ đều cảm thấy đây là một ý tưởng vừa hợp lý vừa mới mẻ.

Mười ngày sau.

Yêu thú chín đầu hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt thổ phỉ trên đảo giữa hồ, mệt mỏi trở về, biết được Đỗ Thánh Lan rút được nhiệm vụ của Quỳnh Ngọc Các thì ước ao không thôi.

Nó mang theo xác của thổ phỉ đến Nhậm Vụ Đường bàn giao nhiệm vụ, trên đường nhìn thấy Phi Tuyết đạo quân thì nhào vào lòng hắn: “Chủ nhân!”

Phi Tuyết đạo quân giữ chặt một trong chín cái đầu, mặt không cảm xúc. Hắn cảm thấy cần phải mang yêu thú chín đầu đi cân ký, nhắc nhở nó rằng đừng tuỳ tiện lao vào người khác, kẻo sẽ gây chết người.

Dù sao cũng là thú cưỡi của mình, Phi Tuyết đạo quân cùng nó đi giao nhiệm vụ, trưởng lão của Nhậm Vụ Đường đang dùng bùa đưa tin nói chuyện với người khác.

“Quỳnh Ngọc Các?” Nhận ra giọng của phó các chủ, Phi Tuyết đạo quân hỏi.

Trưởng lão Nhậm Vụ Đường gật đầu: “Họ nói Đỗ Thánh Lan đã hoàn thành nhiệm vụ.”

“Hình như là quay quảng cáo rất tốt.”

Đúng lúc Phi Tuyết đạo quân có thông tin về Lão Cưu, định qua đó một chuyến, tiện thể xem đó là quảng cáo gì.

Chưa đi được hai bước, Phi Tuyết đạo quân cảm thấy có người đi theo nên quay lại: “Linh Thanh hả?”

Linh Thanh đạo quân dẫn theo mấy con hung thú còn nhỏ tới gần.Tháng nào hắn cũng dẫn chúng nó đến Quỳnh Ngọc Các nghe nhạc, vun đắp sở thích này cho chúng từ khi còn nhỏ.

Bởi vì xe thú của yêu thú chín đầu có thể chứa được mười mấy người nên họ quyết định đi cùng nhau.

Có thể nhìn thấy lầu quỳnh điện ngọc ở xa xa, đúng lúc có một vị chân quân bước ra từ nơi đó, sắp đi lướt qua họ, nhìn kỹ thì vị chân quân này còn hơi run rẩy. Cuối cùng cũng đến Quỳnh Ngọc Các, còn chưa kịp nhìn kỹ thì một giọng nói vang lên.

“Phi Tuyết, Linh Thanh…” Là một vị đạo quân quen biết với họ.

Phi Tuyết đạo quân còn nhìn thấy thêm vài người quen, tay cầm quạt hơi dừng lại: “Sao nhiều người thế?”

“Ta nghe một người bạn giới thiệu, nói Quỳnh Ngọc Các có trò mới nên đến xem.”

Mọi người đều đang đi vào trong, họ cũng đi theo. Quỳnh Ngọc Các có rất nhiều tiểu cảnh cầu nhỏ nước chảy, cho dù là vào Phú Thi Các hay Ca Vũ Các đều phải đi qua cầu dài.

Dưới lòng hồ hoa sen nở rộ, xanh hồng đan xen, lúc mọi người sắp xuống cầu thì một màn nước lớn hiện ra trước mắt.

Màn nước thật ra là lưu ảnh thạch bản cao cấp, có thể giữ hình ảnh trong một thời gian dài.

Các chủ và phó các chủ cùng xuất hiện trong màn nước, đây là cảnh quay từ xa đến gần, hai người mỉm cười thân thiện: “Ngươi đã đến rồi.”

Ngay khi câu nói vừa dứt, xung quanh xuất hiện hơn trăm phân thân tia chớp, mỗi tia chớp đều có một cây đàn nhỏ được chế tác riêng.

Tranh!

Tia chớp trước mặt đánh một tiếng, sau đó lập tức tất cả tia chớp đồng loạt gảy đàn, mỗi tiếng đàn đều mang theo Tôi Thể Pháp. Bị chủ nhân giới hạn cảnh giới, tác dụng của những tiếng đàn cũng có hạn.

Chỉ cần tiên quân muốn là có thể chống lại cảm giác tê dại thoải mái này, muốn tiêu diệt lúc nào cũng được. Tuy nhiên vấn đề là khi chống cự, hiệu quả của Tôi Thể Pháp sẽ biến mất.

“Thú vị,” Một vị tiên quân siết chặt lan can, kiềm chế tiếng rên rỉ sắp phát ra: “Đối với nội thương có chút hiệu quả.”

Các tia chớp đánh đàn thoả thích, có thể nói là ma âm xuyên tai.

Đỗ Thánh Lan không am hiểu nhạc cụ, chữa trị cho người có cảnh giới thấp, hắn có thế khống chế một phần hiệu ứng tê dại của Tôi Thể Pháp, song khi đối mặt với người có cảnh giới cao, hắn chỉ có thể phát huy hết sức.

Luồng điện chạy dọc từ lục phủ ngũ tạng lên đại não, sau khi khúc nhạc đến đoạn cao trào thì đột nhiên dừng lại, chừa đủ không gian tưởng tượng.

Các tiên quân không ai lên tiếng, yên lặng đi về phía trước. Khi họ vừa bước lên phiến đá xanh ở đường rẽ thì màn nước lại xuất hiện. Khuôn mặt mỉm cười của các chủ và phó các chủ gần như dính sát mặt tu sĩ đi đầu tiên.

“Ngươi đã đến rồi.”

Lần này không có tiếng đàn mà là tiếng hát. Các phân thân tia chớp xuất hiện lần nữa, giai điệu vút cao: “Ăn búa điện của ta, một băm kẻ cặn bã, hai đập kẻ phản bội, ba trộm tháp…”

Mấy trăm giọng nam cao đều nhịp và thêm hiệu quả của sóng âm công kích, nốt nhạc trong miệng hoá thành từng luồng điện nhỏ cùng với tiếng hát bắt đầu rèn thể cho người khác.

Cuối cùng có người không nhịn được quay lại nói với Phi Tuyết đạo quân và Linh Thanh đạo quân: “La Sát Môn đúng là, đúng là nhân tài xuất hiện liên tục.”

Người nọ vắt hết óc cũng chỉ có thể nghĩ ra từ này.

Sau nửa nén hương trôi qua, tiếng ca linh hồn đã dứt, xuyên qua bóng cây trùng điệp, kiến trúc chủ đạo gần trong gang tấc.

“Cuối cùng cũng đến nơi.” Phi Tuyết đạo quân thở dài.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, màn nước lại xuất hiện, lần này là các chủ Quỳnh Ngọc Các mang theo tất cả tu sĩ trong các, tổng cộng hơn một ngàn người, với khung cảnh hùng vĩ là một con rồng bạc bay lượn trên không trung. Họ cùng nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Ngươi đã đến rồi.”

… Bọn họ đi luôn bây giờ được không?

Có phân thân liều mạng làm việc, Đỗ Thánh Lan thoải mái cùng Cố Nhai Mộc tản bộ ở bên ngoài. Quà sinh nhật của con chó giấy rất hữu ích, họ dựa theo quyển sách đi dạo, chuẩn bị chọn một chỗ bế quan.

Kinh Cung Chi Điểu do Cửu Nô truyền cho hiệu quả vượt xa tưởng tượng của Đỗ Thánh Lan. Ban đầu hắn tưởng phân thân chỉ có thể duy trì tối đa nửa tháng, tuy nhiên theo tin tức từ Quỳnh Ngọc Các gửi đến, phân thân có thể tồn tại lâu hơn.

“Đảo nhỏ yên tĩnh hơn.”

Hai người đang thảo luận về địa điểm bế quan thì Đỗ Thánh Lan ngửi thấy mùi máu tươi. Hắn dùng thần thức kiểm tra thì phát hiện gương mặt đầy máu kia rất quen, kinh ngạc nói: “Là đại trưởng lão Bùi gia.”

Đại trưởng lão Bùi gia bị thương, thêm linh áp thượng giới áp chế khiến năng lực tự chữa trị không thể phát huy.

Đỗ Thánh Lan cho ông ta một viên linh đan: “Sau khi bị thương chạy lên thượng giới, đúng là độc đáo.”

Nghe lời châm biếm của hắn, đại trưởng lão Bùi gia cười khổ: “Xảy ra xung đột với một tên tiên nhân.”

Một số tiên quân cấp thấp trên thượng giới rất thích hoạt động ở đại lục Cửu Xuyên, diễu võ dương oai lên mặt.

Nếu như bị khiêu khích đến cùng, thế lực lớn thường sẽ chọn đánh một trận, đầu tiên là vì đa số những tiên nhân này đều là tán tu, thứ hai là cảnh giới bị áp chế, có thể liều một phen.

“Không ngờ cuối cùng hắn ta sử dụng quyển trục truyền tống, hạ bẫy dụ ta tới.”

Ở tiên giới, quyển trục truyền tống cũng là vật quý, rất nhiều tinh quân thực lực yếu dù có táng gia bại sản cũng phải lấy được một cái giữ mạng.

Đại trưởng lão Bùi gia không nói tiếp nhưng bản thân ông ta còn sống đã là một bằng chứng chứng minh tên tiên nhân kia không chết thì cũng bị thương.

Đỗ Thánh Lan không quan tâm đến bất cứ thứ gì ở Bùi gia. Ban đầu Bùi gia nhiều lần ra tay với hắn, hắn vươn tay giúp đỡ cũng chỉ vì cuối cùng đại trưởng lão đứng về phe hắn, miễn cưỡng xem như giúp bọn họ vài chuyện lặt vặt.

Lúc này, bỗng nhiên có một hơi thở khác tiếp cận, bóng đen tròn vo chạy trước hơi thở kia lăn đến trước mặt họ.

Đỗ Thánh Lan bình tĩnh nhìn đại đỉnh ngã chổng vó trước mặt mình, vừa nhìn thì thấy Thực Hồn đạo quân ở phía sau.

Thực Hồn đạo quân giải thích: “Lúc nãy đến Quỳnh Ngọc Các tìm ngươi, Tầm Trân Đỉnh nghe nhạc xong, bây giờ vẫn chưa tỉnh táo.”

Điểm chú ý của Đỗ Thánh Lan là nguyên nhân Thực Hồn đạo quân đến tìm hắn.

“Bà ta báo mộng cho ta.” Thực Hồn đạo quân nói một câu không đầu không đuôi.

“Ai?”

“Nữ đế Phụng Thiên.”

“…..”

Trong trận chiến cướp thành, Thực Hồn đạo quân và nữ đế Phụng Thiên từng có một cuộc liên hôn hoang đường, Đỗ Thánh Lan không ngờ chuyện này còn kéo dài đến sau này.

Thực Hồn đạo quân lạnh lùng nói: “Ta cũng cần xoá bỏ hôn ước.”

Đỗ Thánh Lan: “Ngươi muốn vào tiểu thế giới?”

Thực Hồn đạo quân gật đầu.

Mấy ngày trước hắn từng hỏi mượn Tầm Trân Đỉnh để tìm kiếm ma tâm nên bây giờ không thể không giúp. Đỗ Thánh Lan vừa định đồng ý thì nhìn thấy ánh mắt của đại trưởng lão Bùi gia, ánh mắt của ông ta cứ như hắn là một tên bạc tình.

Từ nơi này đến giới bích còn một đoạn xa, đại trưởng lão hoàn toàn không biết đường ở tiên giới, nếu đi lung tung như con ruồi không đầu thì chắc chắn phải chết.

Đỗ Thánh Lan suy nghĩ: “Ngươi cùng bọn ta đến tiểu thế giới đi.”

Linh áp ở tiên giới rất có hại cho cơ thể, đại trưởng lão không thể chịu được quá lâu, chẳng thà đến tiểu thế giới dưỡng thương.

Từ lúc Đỗ Thánh Lan nói chuyện với Thực Hồn đạo quân, Cố Nhai Mộc đã dùng bùa đưa tin liên lạc với La Sát Môn, thông báo con rối sang đây. Quyền điều khiển tiểu thế giới nằm trên người con rối, phải thông qua nó mới vào được.

Từ sau lần câu thông ý chí đất trời trước đó, hình như tia lửa điện trong Lôi Trì trở nên nóng nảy hơn nhiều, tính công kích rất khác thường.

Con rối vung tay xua tan tia lửa điện, đưa họ đến một không gian khác.

Hiện tại, tiểu thế giới hình như không được yên bình, rất nhiều kỵ binh tuần tra trong rừng. Họ vẫn giống như trước kia, có thể tự động nhận ra thân phận của Đỗ Thánh Lan, xuống ngựa hành lễ.

Sau khi biết được bà lão đang bắt quái vật ở cánh đồng hoang, Đỗ Thánh Lan lần thứ hai cảm thấy quốc chủ như hắn có cũng như không.

Lúc này đang vào chiều, mặt trời không nắng gắt, cỏ dại trong cánh đồng hoang sắp cao đến hông.

Từ sau khi mảnh vỡ Thiên Đạo thoát khỏi phong ấn trong lòng đất, ngọn núi bảo vật mất đi tác dụng, ngay cả quái vật bị trấn áp cũng được nhìn thấy ánh mặt trời. Không giống với trước kia xuất hiện đơn độc, bây giờ chúng càng thích hoạt động tập thể, chiếm núi làm vua tác oai tác quái.

Mặt trời trên cao, hơn hai mươi con quái vật đang giằng co với bà lão trên cánh đồng hoang.

Hôm nay bà chỉ mang theo năm cung thủ, xét về số lượng thì không chiếm ưu thế. Bà lão đánh nhau rất nhẹ nhàng, lúc áo choàng đỏ thẫm bị gió thổi tung bay thì hình như có thể nhìn thấy một cái chén mẻ.

Tốc độ chạy trốn của quái vật chậm lại, cung thủ lợi dụng cơ hội bắn tên.

Quái vật nhanh nhẹn chui vào lòng đất trốn mưa tên dày đặc, mặt đất liên tục rung lên chứng tỏ chúng càng ngày càng đến gần. Bà lão bình tĩnh cất chén, tay phải nắm lại đấm xuống ngực.

Cho dù ở rất xa, nhóm Đỗ Thánh Lan cũng có thể cảm nhận được trái tim đập lệch nửa nhịp, chân khí hỗn loạn.

Cứ cách một đoạn thời gian, thực lực của bà lão lại tăng trưởng ổn định.

Loại tấn công này khá giống biểu diễn ma âm xuyên tai của Quỳnh Ngọc Các – can thiệp tinh thần. Quái vật lần lượt chui ra, đau khổ quỳ xuống, tỏ ý đầu hàng.

Bà lão xuống ngựa đi tới trước mặt chúng, vỗ ngực chúng một lần nữa. Một trong những con quái vật có đôi mắt lồi ra như con ếch nhảy lên định phát động tấn công.

“Tín ngưỡng không cần lời nói dối.” Bà lão lại vỗ lên trái tim.

Quái vật bạo thể mà chết.

Đỗ Thánh Lan thấy thế thì nhướn mày. Trước đây, bà lão đã có khả năng nhìn thấu lòng người nhưng rất hạn chế, bây giờ chẳng những có thể phân biệt mà còn dùng nó để giết người.

Sau khi giải quyết thêm hai con quái vật phản bội, bà lão để cung thủ đưa những con còn lại vào thành cải tạo.

Mọi chuyện xong xuôi, bà mới đi về phía Đỗ Thánh Lan rồi hành lễ: “Vì yêu, vì dâng hiến, quốc chủ vạn phúc.”

Sau đó bà lão mới miễn cưỡng ngước mắt nhìn Thực Hồn đạo quân, trách cứ: “Ngươi không ở lại cống hiến cho quốc gia mà cứ ở ngoài lêu lổng.”

Thực Hồn đạo quân liếc Đỗ Thánh Lan, Đỗ Thánh Lan ho khan: “Bà bà thấy hôn ước này có thể giải trừ không?”

Quốc chủ đã lên tiếng, bà lão không hề do dự gật đầu đồng ý.

Chỉ là liên hôn trên danh nghĩa, với bà lão mà nói có hay không cũng không sao. Nguyện vọng to lớn của bà lão là mở rộng lãnh thổ của nước Phúc Nhạc.

Đại trưởng lão Bùi gia đột nhiên truyền âm hỏi: “Đây chính là nữ đế Phụng Thiên ngươi từng nhắc đến hả?”

Thực lực hai bên quá chênh lệch, bình thường Thực Hồn đạo quân không thèm để ý, song phiền phức đã được giải quyết, tâm trạng bây giờ của hắn không tệ nên gật đầu với đại trưởng lão Bùi gia.

Đại trưởng lão bỗng nói: “Nếu như là liên hôn, ta cũng có thể.”

Thực Hồn đạo quân chưa từng nhìn sang đại trưởng lão đột nhiên quay lại nhìn ông ta, ngay cả Tầm Trân Đỉnh cũng bị chấn động.

Bà lão mỉm cười quỷ dị, nếp nhăn trên mặt hằn sâu: “Ngươi thật lòng à?”

“Nữ trung hào kiệt, ai lại không vui lòng phục tùng?”

Đỗ Thánh Lan định nhắc nhở nhưng đã chậm, đại trưởng lão thành thật trả lời trước tiên.

Bà lão vung quyền vỗ nhẹ lên ngực đại trưởng lão.

Một lần, hai lần… Đến lần thứ bảy, bà lão tỏ vẻ kinh ngạc, không chết, thậm chí còn không có triệu chứng khó chịu nào, người này thật lòng hả?

Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc cùng nhìn chằm chằm đại trưởng lão.

Ông ta bình tĩnh lấy ra gia phả, bởi vì trước đó bị thương nên trên gia phả vẫn còn dính máu tươi.

“Điều kiện của ta hơi kém, nếu không thể liên hôn thì cũng không sao.” Nghĩ đến việc bà lão gọi Đỗ Thánh Lan là quốc chủ, đại trưởng lão không thắc mắc lý do mà trái lại, nghiêm túc nói: “Xin quốc chủ ban hôn, thân càng thêm thân.”

Dù sao Bùi Lưu Diễm cũng là mẹ ruột của Đỗ Thánh Lan, nói một cách khách quan thì mọi người đều là người nhà.

Mỗi câu của đại trưởng lão đều thật lòng, bà lão là người lợi hại nhất ông ta từng gặp, nếu có thể liên hôn thành công, cho dù bản thân không còn tiềm lực, không thể thành tiên thì cũng có thể cho Bùi gia một chỗ dựa vững chắc.

Nghĩ tới đây, ông ta nhìn về phía Thực Hồn đạo quân vừa xoá bỏ hôn ước: “Ngươi khờ quá.”

Lời tác giả:

Đại trưởng lão Bùi gia: Ngươi khờ quá, thật sự quá khờ.

Thực Hồn đạo quân: …..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.