Hai người vừa vào tiểu thế giới đã được tiếp đãi long trọng.
Khi đi qua rừng rậm có kỵ sỹ mặc áo giáp tuần tra, dường như bọn họ có thể tự động nhận ra Đỗ Thánh Lan, xuống ngựa hành lễ.
Đỗ Thánh Lan luôn cảm thấy tiểu thế giới bây giờ hơi khác trước kia, tuy nhiên lại không thể nói rõ khác như thế nào.
Con rối chủ động nói: “Từ sau khi xuất hiện vết nứt, dòng chảy thời gian trong và ngoài thế giới đã tương đồng nhau rồi.”
Con rối dừng lại rồi nói tiếp: “Cho dù không có vết nứt kia, sớm muộn gì cũng có ngày này.”
Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Vì sao?”
“Mục đích thay đổi dòng chảy thời gian là để trấn áp mảnh vỡ Thiên Đạo một thời gian, mảnh vỡ là mắt trận của trận pháp. Chỉ khi làm trận pháp nhanh chóng suy yếu thì tiểu thế giới mới có thể huỷ bỏ phong ấn.”
Đỗ Thánh Lan cảm thấy cũng đúng, nếu không ai cũng có thể lợi dụng sự chênh lệch thời gian để tu luyện thì quá nghịch thiên.
Trong tiểu thế giới giăng đèn kết hoa như đang đón tết.
Con rối dẫn họ đến chủ thành, chỉ có một lối đi duy nhất lên tường thành.
Bà lão khoác áo choàng đỏ thẫm, quỳ một chân hành lễ.
“Mời quốc chủ xem ——”
Dưới tường thành là toàn thể bách tính, trong đó có rất nhiều quái vật vùng đất hoang. Trong thành rất sầm uất, có xe ngựa, có sạp hàng… Lúc này mọi người đều đang hoan hô quốc chủ trở về.
Đỗ Thánh Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-loi-co-the-co-y-xau-gi-chu/3508630/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.