Trong sự im lặng đến cạn lời, ma tâm bị quấy nhiễu, biên độ đong đưa chậm hẳn.
Việc này không có nghĩa là ma tâm phẫn nộ mà nó đang buồn ngủ.
Ma tâm từng nói sau mỗi lần thử thách, nó sẽ ngủ say trăm năm, hơn nữa lúc ngủ say không còn ý thức. Phạn Hải tôn giả cũng không thể lợi dụng khoảng thời gian này mang ma tâm đi nên Đỗ Thánh Lan đoán mình cũng không thể.
“Đừng ngủ.” Đỗ Thánh Lan dùng thế giới phồn hoa bên ngoài mê hoặc ma tâm: “Ngươi không muốn ra ngoài chơi hả?”
Ma tâm cố gắng giữ tỉnh táo, làm trái tim của tâm ma sẽ không chết, đôi bên cùng có lợi. Loại chuyện tốt như này quả thật trăm năm khó gặp.
Nhưng nó chơi mệt rồi, bây giờ chỉ muốn đi ngủ.
Đỗ Thánh Lan hạ giọng: “Ngươi còn có thể kiên trì bao lâu?”
“Dài thì nửa canh giờ, ngắn thì…”
Trước khi ma tâm kịp nói hết câu thì một cơn gió thổi qua, tia chớp biến mất. Có Yểm ở đây, Đỗ Thánh Lan tin rằng có thể tìm người trong thời gian ngắn nhất.
Hắn vừa bay vừa dùng bùa đưa tin liên lạc với hoà thượng Ngũ Uẩn: “Bây giờ đại sư đang ở đâu?”
Nghe hoà thượng Ngũ Uẩn nói đang ở giới bích, Đỗ Thánh Lan tranh thủ thời gian báo vị trí của mình để hoà thượng sang đây.
Yểm làm người khác bất an bao nhiêu thì hoà thượng Ngũ Uẩn đáng tin cậy bấy nhiêu. Hoà thượng Ngũ Uẩn tới rất nhanh, trên đường nghe Đỗ Thánh Lan giải thích đầu đuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-loi-co-the-co-y-xau-gi-chu/3508629/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.