Muốn bồi dưỡng tình cảm thì ít nhất phải thấy mặt.
Mấy ngày hôm sau, Bùi Lưu Diễm còn không thấy cái bóng của Đỗ Thánh Lan, ngay cả sư tử Tuyết Hoa cũng không thấy đâu, bởi vì cuối cùng cũng có người đến nghe giảng.
Miếu anh linh đã được xây xong, Cửu Nô cũng đi theo. Tuy Y Cốc hay mượn danh nghĩa y tu nhân từ y thuật cao minh để làm những chuyện không có tình người nhưng cái miếu này được xây không tệ, dùng kiến trúc điêu khắc đá làm chủ đạo, khắc một số tấm gương tiêu biểu của thời đại hoàng kim. Ba chữ ‘Miếu Anh Linh’ được khắc ngay ngắn trên một khối khoáng thạch hiếm thấy, đứng ở xung quanh có thể cảm nhận được sự lắng đọng hồn hậu.
Xe thú vàng óng ánh đang đậu ở ngoài miếu nhìn có vẻ không hợp với ngôi miếu này.
Đỗ Thánh Lan bước tới, tự mình dùng chân khí kéo xe thú, dẫn Phạn Hải tôn giả đến vùng đất trũng đã bố trí trận pháp.
Sau đó, hắn gật đầu với Cửu Nô: “Mẹ nuôi, phiền mẹ.”
Cửu Nô nhìn ma đao mọc ra từ trong cánh tay, tay áo phấp phới. Trong thời gian xây miếu, nàng thường nghĩ đến chuyện tàn niệm ký sinh. Cánh tay mảnh khảnh hoá thành sương đen giương nanh múa vuốt, nhìn khá giống rễ cây, khiến cho những tu sĩ nghe danh đến tham quan đứng xung quanh vội vàng lùi về sau mấy bức.
Sắc mặt Phạn Hải tôn giả rất dữ, đột nhiên gầm lên. Ma đao nhanh chóng lan lên vai, cắn nuốt máu thịt nửa cánh tay còn lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-loi-co-the-co-y-xau-gi-chu/3508620/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.