Chương trước
Chương sau
Nơi giao thoa giữa rừng Yêu Thú và dãy núi ngoài cùng Y Cốc có một hang động, nữ tử xinh đẹp và Bùi Lưu Diễm lạnh lùng tạo thành đối lập khác biệt.

Người phụ nữ xinh đẹp chính là mẹ của Đỗ Bắc Vọng: Mặc Vận. Nàng ta gần như đã dốc cạn tài sản để mua tin của Đỗ Thánh Lan và Bùi Lưu Diễm.

Mặc Vận rất may mắn, hai ngày trước gặp được Bùi Lưu Diễm vừa rời Y Cốc, ít nhất không lãng phí tiền ở Thiên Cơ Lâu.

“Minh Đô nghiễm nhiên trở thành học cung Thiên Thánh thứ hai, lẽ nào ngươi muốn trơ mắt nhìn tâm ma của mình được kính ngưỡng, sau này tới cắn nuốt ngươi?”

Mặc Vận đã biết quan hệ giữa Cửu Nô và Bùi Lưu Diễm nên cố gắng dùng chuyện này chọc vào nỗi đau của nàng ta.

“Ta có một thứ có thể che giấu hơi thở, giúp ngươi lẻn vào Minh Đô.” Mặc Vận lấy ra một cái mặt nạ, bên trong hang động âm u, mặt nạ loé lên ánh sáng rất kỳ quái.

Nó tự động bay vào trong tay Bùi Lưu Diễm.

“Đây là pháp khí bản mạng của ta, Thiên Nhân Diện.”

Lúc này Bùi Lưu Diễm mới ngước lên nhìn Mặc Vận, phần lớn các tu sĩ sẽ không rèn pháp khí bản mạng, không ngờ người phụ nữ này lại dùng mặt nạ làm pháp khí.

Biết Bùi Lưu Diễm đang nghĩ gì, Mặc Vận cười khẩy: “Đây là vật gia truyền của Mặc gia ta, sau khi đeo vào chẳng những có thể che giấu hơi thở mà còn có thể nâng cao sức mạnh, chỉ là mỗi lần sử dụng không thể quá sáu canh giờ.”

Mặc Vận không tiếp tục xúi giục Bùi Lưu Diễm nữa mà chỉ để lại pháp bảo rồi rời đi.

Tinh quân luôn đi theo Bùi Lưu Diễm không nhịn được nói: “Xem ra là giận điên lên rồi.”

Bùi Lưu Diễm nhíu mày, nàng ta luôn cảm thấy lý do không đơn giản như vậy.

Mối quan hệ giữa pháp khí bản mạng và chủ nhân là có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu, pháp khí bản mạng bị huỷ thì Mặc Vận cũng tiêu đời. Thay vì nói rằng Mặc Vận giao mạng vào tay nàng thì nên nghĩ rằng nếu Bùi Lưu Diễm muốn sử dụng Thiên Nhân Diện thì không thể gây hại cho Mặc Vận.

Một người phụ nữ có thể tính toán chuẩn như thế, chứng tỏ chưa mất hết lý trí.

Bình tĩnh nhìn mặt nạ vài giây, Bùi Lưu Diễm không nghĩ đến tính toán của Mặc Vận nữa. Bây giờ nàng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ có thể thực hiện theo kế hoạch.

Rầm rầm!

Trong hang động có một con quái vật bị nhốt trong lồng sắt, không nhìn ra hình người, nó đang phát điên tung vào lồng sắt.

Đây là tâm ma Bùi Lưu Diễm mới tách ra cách đây không lâu.

Bùi Lưu Diễm không biết vì sự tồn tại của tâm ma này gián tiếp hãm hại Đỗ Thanh Quang, nếu không có khi bây giờ tâm trạng nàng ta sẽ tốt hơn.

“Chú sát mà ngươi nói có chắc chắn không?”

Tinh quân lắc đầu: “Tỷ lệ thành công bao nhiêu thì phải xem ngươi.”

Chú sát Cửu Nô thất bại dẫn đến Bùi Lưu Diễm bị thương nặng, bọn họ không thể không tìm biện pháp mới. Suy đi tính lại mấy hôm, Bùi Lưu Diễm đã hết cách, tinh quân am hiểu thuật chú sát đưa ra một ý tưởng: Đồng nguyên chú sát.

Trong tâm trạng tiêu cực Bùi Lưu Diễm mang về từ thế giới tâm ma có một tia tình mẹ, có thể bồi dưỡng tâm ma mới tách ra này, xem nó là nguồn gốc chú sát Cửu Nô.

Nhưng vấn đề chết người bây giờ chính là tình mẹ trong tâm ma này quá ít, không thể chịu nổi giày vò.

“Việc này không khó.” Bùi Lưu Diễm bình tĩnh nói.

Tình cảm nào rồi cũng sẽ tái sinh, nếu không thì trước kia Bùi Lưu Diễm cần gì phải tách rời chín tâm ma. Chỉ cần có thể tiếp xúc với Đỗ Thánh Lan, tăng thời gian ở chung, chưa chắc không thể làm tình cảm này sống lại.

Một sợi tơ mỏng chui vào trong lồng sắt, bên trong vang lên tiếng gầm rú đau đớn của tâm ma. Tâm ma từ từ thu nhỏ, cho đến khi bị hấp thu hoàn toàn.

Bùi Lưu Diễm đã lấy lại một chút tình mẹ mong manh.

Bây giờ nàng ta chỉ cần đến Minh Đô, để phần tình cảm này được bồi đắp là ổn.

“Còn có một cách khác tốt hơn nữa.” Bùi Lưu Diễm nhìn về phía tinh quân: “Tâm ma cắn nuốt nhau là bản năng, nhất là tâm ma cùng loại, đồng loại là ưu tiên hàng đầu.”

Tinh quân nhíu mày: “Ngươi muốn đào tạo một ‘Cửu Nô’ khác để họ cắn nuốt lẫn nhau, tuy nhiên nếu làm vậy chẳng phải là đang nuôi cổ sao?”

Cho dù là ai sống sót, Bùi Lưu Diễm yếu ớt nhất chắc chắn sẽ chết.

Bùi Lưu Diễm ôm ngực, mỉm cười nói: “Lúc tâm ma này vẫn còn nhỏ thì ngươi âm thầm hạ chú, đợi sau này nó giết Cửu Nô rồi hẳn chú sát.”

Bây giờ Cửu Nô rất mạnh, khó mà giết được ả ta. Nếu lùi một bước, cho dù tâm ma mới sinh không đánh lại, Bùi Lưu Diễm vẫn có thể nhân cơ hội hai bên đánh nhau đến kẻ sống người chết mà độ Tâm Ma Kiếp, ngư ông đắc lợi.

Tinh quân đã hoàn toàn bị khống chế tinh thần đột nhiên cảm thấy sợ hãi, song gã đã không còn ý chí phản kháng, đành phải gật đầu.

Hai ngày sau, tại Minh Đô.

Một nữ tử thanh tú thành công vượt qua kiểm tra dược đạo, được nhận làm giáo viên tạm thời.

“Vì sao là tạm thời?”

“Phải xem ngươi dạy học như thế nào, ba tháng sau mới có thể lên chính thức.”

Bây giờ Minh Đô cực kỳ náo nhiệt.

Tôn chỉ của Minh Đô là không hỏi quá khứ, chỉ nhìn tương lai, đây là sơ hở để những người khác lợi dụng. Người đến quá đông, khó đảm bảo không có thám tử lẻn vào, thậm chí còn có tử sĩ của các thế lực phái đến.

Lúc này Bùi Lưu Diễm thoải mái cùng một nhóm người trúng tuyển xin thề sẽ không phản bội Minh Đô. Sau này tâm ma sẽ đi giết Cửu Nô, không liên quan đến nàng ta, độ Tâm Ma Kiếp cũng không tính là cố ý tàn sát sinh linh Minh Đô.

Ngày đầu tiên Bùi Lưu Diễm trà trộn vào Minh Đô, Đỗ Thánh Lan đang hoàn thiện phần cuối cùng của Tôi Thể Pháp. Lần bổ sung cuối cùng này, không biết có phải vì được Thiên Đạo che chở hay không mà hắn làm rất thuận lợi.

Một cái đầu to ở ngoài cửa lặng lẽ thò vào.

Đỗ Thánh Lan vẫy tay, sư tử Tuyết Hoa lập tức vui vẻ chạy vào.

“Ta nhớ hôm nay ngươi có lớp.”

Sư tử Tuyết Hoa xấu hổ nói: “Không có ai tới nghe giảng.”

Những người khác không có khinh thường sư tử Tuyết Hoa mà chỉ là rất ít người theo con đường thực tu.

Đỗ Thánh Lan an ủi: “Sau này sẽ có nhiều người tới.”

Sư tử gật đầu, nó cũng nghĩ như vậy nên cho dù mỗi ngày giảng đường vắng tanh, nó cũng sẽ chăm chỉ soạn bài.

“Người đến xin học là chuyện tốt, tuy nhiên chuyện xấu cũng nhiều.” Gần đây nam tử hay di chuyển bằng rắn, lặng lẽ vào rồi mới nói: “Ta nghi ngờ bây giờ trong Minh Đô đã có hơn trăm tên thám tử.”

Đỗ Thánh Lan cầm chén trà, nhấp một ngụm rồi nói: “Chờ thêm một thời gian nữa, ta sẽ mời một vị sư huynh tới Minh Đô quan sát, lựa ra toàn bộ những người gây rối.”

Trên đời có hàng ngàn hàng vạn phương pháp bí mật, Đỗ Thánh Lan tự nhận bản thân nông cạn, không thể phân biệt được. Thế nhưng Phi Tuyết đạo quân thì khác, La Sát Môn có vô vàn bảo vật, thuật nguỵ trang rất khó qua mắt huynh ấy.

Nam tử âm nhu xoa cằm: “Thảo nào lời thề có lỗ hổng.”

Lời thề này như cố ý chờ những người có ý xấu nhảy vào, cuối cùng mới giết gà doạ khỉ. Cách này còn tốt hơn mỗi ngày đều phòng tới phòng lui.

Sau khi nam tử âm nhu rời đi, Đỗ Thánh Lan tiếp tục bổ sung tâm pháp, lúc gặp chỗ khó thì nhíu mày ngừng bút một hồi lâu, đến khi ngẩng đầu thì đã là hoàng hôn. Sư tử Tuyết Hoa cắm một cây nến, định thắp sáng thì Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Chúng ta ra ngoài đi.”

Nếu nghĩ mãi vẫn không ra thì thôi, ra ngoài đi dạo một tí.

Hắn kéo sư tử Tuyết Hoa đang chuẩn bị kéo xe, bất đắc dĩ nói: “Chỉ là đi dạo trong Minh Đô thôi.”

Không khí bên ngoài rất tốt.

Bầu trời không còn sương máu, đêm qua có mưa, bây giờ không khí trong Minh Đô rất trong lành, thỉnh thoảng còn có mùi cỏ thơm.

Sư tử Tuyết Hoa đột nhiên xoay đầu chạy về một hướng, hái hai cây yêu thực xanh biếc, đây là nguyên liệu tốt dùng để nấu canh.

Một tiếng hô khẽ đầy kinh ngạc vang lên, sư tử Tuyết Hoa thấy một nữ tử đi đến, nàng ta đau lòng nhìn yêu thực bị nó hái. Sư tử Tuyết Hoa sửng sốt, yêu thực này có chủ hả?

Đỗ Thánh Lan trông thấy nữ tử kia thì tự dưng cảm thấy hơi quen, song khi cảm nhận lại thì không còn thấy nữa. Hắn nói: “Một lát nữa ta sẽ đến thương hội Hắc Thuỷ mua hai cây đền cho ngươi.”

Thật ra không thể trách sư tử Tuyết Hoa, ở Minh Đô có rất nhiều yêu thực. Yêu thực mọc trong kênh rạch thường vô chủ.

“Không sao đâu.” Nữ tử khua tay.

Đỗ Thánh Lan thấy thẻ bài bên eo nàng ta: “Giáo viên dược đạo mới tới hả?”

Nữ tử gật đầu, tự giới thiệu: “Tôn Nhu.”

Bùi Lưu Diễm cố tình chọn thân phận giáo viên dược đạo là vì thông qua sư tử Tuyết Hoa, nàng ta sẽ dễ dàng tiếp xúc với Đỗ Thánh Lan.

“Gần đây ta đang nghiên cứu yêu thực biến dị nên xin một mảnh dược điền nhỏ.” Nàng ta nhìn sư tử Tuyết Hoa như một bậc bề trên hiền từ: “Ngươi cứ thoải mái hái yêu thực bên trong.”

Sức sống của yêu thực rất mạnh, chỉ cần rễ cây không bị đứt là có thể mọc lại từ một tới hai ngày.

Bùi Lưu Diễm lấy lòng sư tử Tuyết Hoa cũng không có gì lạ. Tuy rằng nhiều người không biết thân phận của sư tử Tuyết Hoa nhưng Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đối xử với nó rất tốt, người ngoài vào Minh Đô dĩ nhiên cũng phải tạo quan hệ tốt với nó.

Ngày hôm sau, Đỗ Thánh Lan mang đến hai phần yêu thực để bồi thường.

Bùi Lưu Diễm nắm bắt cơ hội gặp mặt lần thứ hai, giả vờ buồn rầu vì yêu thực bị thương do giá rét. Những yêu thực này rất sợ lạnh nhưng xui xẻo gặp phải thời tiết lạnh mùa xuân.

Trông thấy yêu thực ủ rũ, Đỗ Thánh Lan không ngại giúp một tay.

“Đứng xa một tí.”

Bùi Lưu Diễm nghe lời làm theo. Bồi dưỡng tình cảm là một chuyện rất khó khăn, tuy nhiên nàng ta đã hấp thu một tia tình mẹ. Có tình cảm này làm nền tảng, nàng ta và Đỗ Thánh Lan ở chung một thời gian dài, sớm muộn gì phần tình cảm này cũng sẽ lớn lên khoẻ mạnh.

Giống như lúc này, thiếu niên chi lan ngọc thụ chủ động giúp đỡ khiến người khác rất vui vẻ.

Vầng sáng màu trắng sữa lượn quanh bàn tay mềm mại như ngọc rồi được rải xuống dược điền. Yêu thực khắp nơi run rẩy, hoa lá bị đông cứng cũng dần khôi phục.

Hắn hài lòng gật đầu: “Xong rồi.”

Vừa dứt lời thì bỗng nhiên vang lên một tiếng kỳ quái, thì ra là yêu thú hình kiến trong dược điền. Dưới ảnh hưởng của Tôi Thể Pháp, chúng bước vào mùa giao phối sớm. Những con chim nhỏ ở xung quanh cũng bay xuống, lấy hoa làm gối, ngươi cọ ta, ta cọ ngươi. Sau quá trình cứ lặp đi lặp lại như vậy, dược điền lộn xộn hết cả lên.

Đỗ Thánh Lan tinh ý phát hiện yêu thú hình kiến không phải hứng thú với đồng loại mà là sự thèm ăn yêu thực đã thăng hoa thành tình yêu, hai bên hình thành một loại quan hệ ký sinh.

Hắn cười tủm tỉm: “Tôn đạo hữu, ngươi tặng ta vài cây hoa xem như trả công ta giúp ngươi tạo ra sản phẩm mới nhé?”

Bùi Lưu Diễm cố nặn một nụ cười, gật đầu đồng ý.

Đỗ Thánh Lan cẩn thận đào hai cây mang đi, lầm bầm trong miệng: “Có lẽ mẹ nuôi sẽ thích hoa này.”

“…..”

Một tia tình mẹ trong lòng nàng ta sắp vỡ vụn.



Trong sân của Cửu Nô trồng hai chậu hoa, nửa sống nửa chết. Trông thấy Đỗ Thánh Lan ôm chậu hoa đi tới, hai mắt Cửu Nô rực sáng.

Loài hoa này hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của nàng, yêu thú tí hon như hoa văn bò lên trên rễ cây, hơn nữa còn có thể đổi màu dưới ánh mặt trời.

Nàng chỉ một chỗ đất trống, tỏ ý đặt chậu hoa ở đó.

Dường như nhận ra Đỗ Thánh Lan có tâm sự, Cửu Nô đảo mắt, hai mắt loé sáng.

“Có tâm sự hả?”

Đỗ Thánh Lan im lặng một hồi mới nói: “Con chỉ cảm thấy hơi phiền phức, trong tay Đỗ Thanh Quang có ba mảnh vỡ Thiên Đạo.”

Cửu Nô ngáp một cái: “Nếu chúng ta đổi góc nhìn, đối phó với một người là lấy được ba mảnh vỡ, có gì mà không vui chứ?”

Đỗ Thánh Lan bật cười, Đỗ Thanh Quang không dễ đối phó như vậy. Nói thật thì Phạn Hải tôn giả cũng không bằng ông ta.

Cửu Nô cố nhịn cơn buồn ngủ, khép hờ mắt suy nghĩ: “Kể ta nghe chuyện xảy ra trên tiên giới.”

Đỗ Thánh Lan ngồi xuống, kể lại rành mạch từ đầu đến cuối những chuyện trong tiểu thế giới.

Trong sân nghênh đón một bầu không khí yên tĩnh.

Một lát sau, Cửu Nô quay lại nhìn hắn: “Sức mạnh thật sự của mảnh vỡ kia ra sao?”

Đỗ Thánh Lan nhíu mày tính toán: “Nếu mảnh vỡ không bị thương, sau khi thoát khỏi tiểu thế giới, nó có thể lên cấp đế.”

Sau khi trải qua mấy vòng truy sát, có lẽ bây giờ mảnh vỡ không thua kém con rối.

Ánh mắt Cửu Nô lướt qua người Đỗ Thánh Lan, nhìn chậu hoa mới được đưa đến, yêu thú hình kiến và cây hoa đã đạt được mối quan hệ ký sinh hoàn hảo.

“Con có từng nghĩ tới mảnh vỡ đã từng ký sinh trong cơ thể U Lan tôn giả chưa?”

Hai mắt Đỗ Thánh Lan run lên.

Hắn cũng từng nghĩ tới chuyện này, bởi vì sức mạnh của mảnh vỡ ngang ngửa với U Lan tôn giả. Nhưng nếu nói U Lan tôn giả chọn phá giới bích để phi thăng thì Đỗ Thánh Lan không tin.

Hơn nữa, thời kỳ của U Lan tôn giả có thể phi thăng bình thường.

Cửu Nô cho một hướng đi mới: “Nếu như lúc bị ký sinh, hắn cũng không biết thì sao?”

Với sức mạnh của U Lan tôn giả, trên tiên giới không có ai giết được U Lan tôn giả, song nếu đánh một trận với mảnh vỡ thì có thể giải thích được chuyện này.

Đỗ Thánh Lan mím môi, muốn biết chân tướng là gì thì phải điều tra từ mảnh vỡ, một lát sau hắn phải đi kiểm tra tiến độ xây dựng miếu anh linh. Đỗ Thánh Lan mang theo một bụng suy đoán và nghi ngờ rời khỏi tiểu viện, trước khi bước ra ngoài thì bỗng nhiên nói: “Trước đó không lâu, Bùi Lưu Diễm đến Y Cốc trị thương.”

Hắn có cảm giác nếu không phải là Bùi Lưu Diễm đi tìm Cửu Nô thì cũng là Cửu Nô đi tìm Bùi Lưu Diễm, ngày này sẽ đến nhanh thôi.

Bùi Lưu Diễm độ Tâm Ma Kiếp thất bại, kéo dài càng lâu, bổn nguyên sẽ bị hao tổn ngày càng nghiêm trọng.

Cửu Nô không quan tâm, vẫy tay với Đỗ Thánh Lan: “Cắn nuốt tâm ma là chuyện ta phải làm, trẻ con đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Mưa liên tục hai đêm vẫn không thể đổi lấy thời tiết nắng ráo.

Đỗ Thánh Lan đi tới tấm bia đá màu máu, ngẩng đầu trông thấy mây bay mù trời. Đỗ Thánh Lan đứng thẳng lưng một lúc lâu, cuối cùng thở dài khe khẽ.

Hắn vốn có thể thuấn di rời đi, tuy nhiên lại chợt nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua sư tử Tuyết Hoa vội vàng đi kéo xe, Đỗ Thánh Lan đổi ý, chuẩn bị mang nó theo.

Sư tử Tuyết Hoa thay đổi giáo án trong lớp học trống rỗng, nghe thấy tiếng bước chân thì hai mắt loé lên sự trông mong.

Không phải học sinh nhưng ánh mắt nó vẫn sáng ngời, chạy đến bên cạnh Đỗ Thánh Lan.

Đỗ Thánh Lan vừa xoa đầu nó vừa cười nói: “Thu dọn đồ đạc đi, ta dẫn ngươi đi tham quan.”

Một lát sau, sư tử Tuyết Hoa kéo một chiếc xe được lau bóng lưỡng đi tới, bên trên nạm bảo thạch sáng ngời khiến nhiều tu sĩ đi ngang phải chú ý.

“Đi thôi.” Đỗ Thánh Lan dịu dàng nói.

Rèm xe vừa buông xuống, tiếng chuông lanh lảnh từ gần đến xa. Xe thú lao nhanh ra khỏi Minh Đô.

Trong xe thú có trà bánh đẹp mắt, thoạt nhìn rất ngon miệng. Đỗ Thánh Lan ngả người thư giãn, Tiểu  m Khuyển sẽ không làm thức ăn giảm chỉ số thông minh cho hắn. Hắn cầm bánh cắn nửa miếng, bánh vừa thơm vừa xốp, hắn không nhịn được ăn thêm một miếng nữa.

Đỗ Thánh Lan vừa rót trà vừa lẩm bẩm: “Ta dám hợp tác với Yểm thì xá gì món bánh này, ăn thì ăn thôi.”

Từ Minh Đô đến Y Cốc khá xa, Đỗ Thánh Lan tu luyện khoảng hai canh giờ, tốc độ xe chậm lại. Trông thấy hắn bưng đĩa ra ngoài, bên trên chỉ còn lại một miếng bánh, sư tử Tuyết Hoa vui vẻ làm bánh ngọt nước ép hoa mà nó đã nghiên cứu từ lâu.

Sư tử Tuyết Hoa đưa bánh cho  m Khuyển, kết quả là binh nhân ít nói lại hỏi: “Cuối cùng ngươi vẫn quyết định giết cha đúng không?”

Trời đất chứng giám, đó chỉ là một đĩa bánh bình thường thôi.

Đỗ Thánh Lan có lý do riêng mới để lại một miếng bánh. Hắn ngước mắt nhìn thấy Cố Nhai Mộc, y đang giám sát tiến độ xây dựng, thỉnh thoảng kiểm tra miếu thờ để chắc chắn không có ai động tay động chân.

Đỗ Thánh Lan đưa đĩa bánh tới trước mặt Cố Nhai Mộc, nghiêm túc nói: “Ta để dành cho ngươi.”

Cố Nhai Mộc liếc sư tử Tuyết Hoa, bởi vì bánh do Đỗ Thánh Lan tự tay mang tới nên y vẫn ăn.

“Đây chính là có nạn cùng chịu đó hả?”

Đỗ Thánh Lan bất đắc dĩ nói: “Yên tâm ăn đi, ta đã ăn bốn năm miếng rồi.”

Miếu anh linh được xây rất lớn, hoàn toàn không tiết kiệm đất cho Y Cốc. Vì muốn hoá giải ân oán với Đỗ Thánh Lan, nghe tin hắn đến, cốc chủ Y Cốc tự mình đến gặp mặt.

“Miếu thờ được xây ở đây, thật sự là vinh hạnh.”

Lúc nói lời này, lão giả Y Cốc cười mỉa mai, vinh hạnh thì vinh hạnh, vấn đề là nơi này từng là nơi thờ cúng Phạn Hải tôn giả, người ngoài đều đang cười nhạo bọn họ là cỏ đầu tường.

Việc đã đến nước này, lão giả Y Cốc chỉ có thể cố gắng làm thật hoàn hảo.

“Miếu thờ không đủ trang trọng, hay là xây thành điện anh linh?”

Đỗ Thánh Lan cười như không cười: “Không cần.”

Cung điện phải xây ít nhất ba năm rưỡi, điều quan trọng nhất với các thần niệm trong Tháp Lâu chính là sớm ngày nhìn thấy Phạn Hải tôn giả chịu khổ. Nghĩ tới đây, hắn giương mắt nhìn về phía Phạn Hải tôn giả.

Qua hai ngày nữa, có lẽ miếu thờ sẽ được xây xong. Phạn Hải tôn giả luôn tỏ ra căng thẳng, có thể tưởng tượng được áp lực tâm lý của gã lớn như thế nào.

Yêu thú chín đầu vẫn đang hát.

Đỗ Thánh Lan đi tới, buồn bực nhìn tu sĩ Quỳnh Ngọc Các.

Tu sĩ kéo đàn cò không hề ngừng tay, chủ động mỉm cười nói: “Phi Tuyết đạo quân mua gói biểu diễn một tháng.”

“…..”

Đỗ Thánh Lan cố gắng duy trì nụ cười, lúc nhìn sang Phạn Hải tôn giả thì nụ cười ấy vụt tắt: “Tới đây, tự chọn chỗ cho mình đi.”

Yêu thú chín đầu phối hợp kéo xe di chuyển.

“Sau này muốn được ở đâu?”

“Thành quỷ… Cũng sẽ không tha cho ngươi…” Hai mắt Phạn Hải tôn giả đỏ rực, khó khăn nói: “Thằng khốn.”

Đỗ Thánh Lan không giận, dừng bước tại một vùng đất trũng: “Ở đây đi.”

Hắn bắt đầu bố trí trận pháp.

Trong quyển sách mục đồng để lại có rất nhiều trận pháp hắc ám ác độc. Hắn vẫn cho rằng sẽ không có cơ hội dùng đến, bây giờ lại được chính bản thân hắn nghiên cứu không sót cái nào.

Công nhân đang xây miếu tự nhiên cảm thấy khó chịu, ngay cả lão giả Y Cốc cũng phải tránh xa chỗ đất trũng kia.

Ngón tay thon dài như cá bơi lội trên không trung, Đỗ Thánh Lan thành thạo vẽ bùa trên không trung, trận pháp như cầu vồng rực rỡ, nửa còn lại là tụ linh trận. Hắn sử dụng Tôi Thể Pháp, ánh sáng màu trắng hoà vào tụ linh trận, hai nửa cầu vồng nối lại thành một vòng tròn hoàn mỹ.

Ai cũng biết uy lực của Tôi Thể Pháp sẽ khiến người ta dục tiên dục tử, trận pháp hắc ám sẽ luôn phóng ra sức mạnh phá huỷ, bên này phá huỷ bên kia chữa trị. Quá trình này còn sáng tạo hơn lúc Đỗ Thánh Lan thẩm vấn Triệu Trường Ninh.

Phạn Hải tôn giả như rách cả mí mắt, trong sự căm hận xen lẫn một chút sợ hãi.

Để tránh người khác vô tình đi vào, Đỗ Thánh Lan gia tăng kết giới xung quanh, dặn dò lão giả Y Cốc: “Cho người làm một bảng thuyết minh ở đây, tiện thể kể rõ hành vi của Phạn Hải tôn giả.”

Lão giả Y Cốc không dám đến gần, gật đầu: “Việc này không lớn, ta sẽ sắp xếp ổn thoả.”

Miếu đã được xây gần xong, đợi tới khi xong xuôi đến kiểm tra thêm một lần nữa là được.

Đỗ Thánh Lan mang theo sư tử Tuyết Hoa và Cố Nhai Mộc đến thương hội Hắc Thuỷ mua một đống thiên tài địa bảo, lúc tu luyện ở tiểu thế giới hắn đã xài gần hết tài nguyên tích trữ.

Trong một góc đường, một đôi mắt ác độc đang nhìn về phía họ.

Tu sĩ có cảm nhận rất mạnh với ác ý. Mặc Vận bấu chặt ngón tay vào lòng bàn tay, dùng cơn đau để bình tĩnh lại. Nàng ta cúi đầu, giấu đi sự hận thù trong mắt.

“Bắc Vọng, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con.”

Mặc Vận tự biết sức mình, Phạn Hải tôn giả còn thua trong tay Đỗ Thánh Lan, huống chi là nàng ta. Nàng ta đang đợi, đợi Bùi Lưu Diễm ở Minh Đô bồi đắp tình mẫu tử, đến lúc đó nàng ta sẽ đến Minh Đô vạch trần thân phận của Bùi Lưu Diễm.

Tâm ma sẽ không bỏ qua cho Bùi Lưu Diễm, Đỗ Thánh Lan thấy chết không cứu thì không khác gì giết mẹ, còn nếu hắn thiên vị Bùi Lưu Diễm thì ắt sẽ nảy sinh khoảng cách với tâm ma.

Mặc Vận cúi đầu nhìn hòn đá vỡ vụn trên mặt đất, đột nhiên nghĩ tới nhiều năm trước kia, khi khen ngợi kiếm pháp của Đỗ Bắc Vọng thì bóng dáng nho nhỏ kia ôm kiếm bước qua, cố gắng kiềm chế vẻ hâm mộ trong đôi mắt.

Đúng là đáng buồn.

Lúc đó nàng ta nghĩ Đỗ Thánh Lan thật đáng thương.

Đến khi nhìn lên, Mặc Vận cười khẩy: “Ta sẽ cho ngươi bị chuyện này dằn vặt cả đời.”

Nếu không lấy được tính mạng của hắn thì khiến hắn đau lòng cũng được.



Minh Đô có hai nơi sắp trở thành điểm du lịch: Tấm bia đá màu máu và bức tượng kim thân.

Lúc Đỗ Thánh Lan trở về, có mấy người đang ngẩng đầu quan sát bức tượng kim thân, trong mắt ánh lên sự kỳ dị.

Thẩm mỹ này không thể hiểu nổi.

Trong những người quan sát có cả Bùi Lưu Diễm, song nàng ta chỉ giả vờ giả vịt, trong lòng đã nghĩ ra nên trả lời như thế nào.

Nàng ta nhắc đến giá trị của yêu thú biến dị và dùng danh nghĩa nghiên cứu mời Đỗ Thánh Lan dùng sức mạnh chữa trị cho dược điền, kéo hắn vào thí nghiệm yêu thực, tiếp xúc nhiều hơn, tiện thể bồi dưỡng tình mẫu tử.

Nàng ta rất tự nhiên đi tới và nói: “Yêu thực đã xảy ra hai lần biến dị, ta muốn xin ngươi giúp một việc.”

Cố Nhai Mộc nheo mắt nhìn mặt nàng ta, gương mặt này rất thật nhưng lại cảm thấy có hơi kỳ lạ.

“Yêu thực gì?” Cố Nhai Mộc hỏi.

Đỗ Thánh Lan đã từng nói vô tình tạo ra yêu thực cộng sinh: “Yêu thú hình kiến chui vào thân cây sống trong đó, hai bên đều sống, hình như còn sinh ra cảm ứng.”

Trên đường tặng hoa cho Cửu Nô, Đỗ Thánh Lan tận mắt nhìn thấy yêu thực chủ động lắc rụng hoa, lá cho yêu thực ăn.

Cố Nhai Mộc đi theo xem thử.

Dược điền được Bùi Lưu Diễm chia thành mấy mảnh ruộng thí nghiệm. Vì tránh bị nghi ngờ, nàng ta rất nghiêm túc nghiên cứu.

So với Bùi Lưu Diễm, Cố Nhai Mộc càng giống một học giả hơn, y lập tức chỉ ra điểm bất lợi khi phân chia dược điền. Y giải thích cặn kẽ từng loại yêu thực, đưa ra ba khả năng biến dị.

Bùi Lưu Diễm hoàn toàn không có cơ hội xen vào.

Sau khi dùng Tôi Thể Pháp với dược điền, ánh trăng đã xuất hiện, Đỗ Thánh Lan rời đi.

Không tìm được lý do, Bùi Lưu Diễm chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng hắn xa dần.

Đỗ Thánh Lan đi không nhanh, hắn vươn tay, ánh trăng như nước tràn qua kẽ tay. Hắn chợt nghĩ đến điều gì đó, nói: “Ánh trăng đẹp như vảy rồng của ngươi vậy đó.”

Cố Nhai Mộc biến thành ngân long, dịu dàng dùng sừng rồng chạm vào trán hắn.

Đỗ Thánh Lan mỉm cười, sờ rừng rồng lạnh lẽo.

Ngân long nằm sấp trên vai hắn, đuôi rồng như trả thù kéo nhẹ trâm cài tóc, tóc đen như thác nước rơi xuống.

Đỗ Thánh Lan nhướn mày, tay nhéo vuốt rồng.

Ở xa xa, Bùi Lưu Diễm trợn mắt.

Long tộc thường chỉ cho bạn đời chạm vào sừng rồng. Nhớ lại quan hệ của hai người, Bùi Lưu Diễm dần phát hiện bất thường.

Lúc Đỗ Thánh Lan thả ác long thì vẫn rất yếu ớt, sau khi ác long thoát khỏi giam cầm chẳng những không làm hắn bị thương mà còn không đại khai sát giới Trảm Nguyệt Sơn, việc này không bình thường chút nào. Nhất là việc vế sau, trừ phi là nghe lời Đỗ Thánh Lan.

Ngoài quan hệ bạn đời, Bùi Lưu Diễm thật sự không nghĩ ra lý do gì có thể làm một con rồng ngoan ngoãn nghe lời một tu sĩ loài người.

Sắc mặt Bùi Lưu Diễm dần trở nên khó coi.

Tìm một con rồng đực ít nhất cũng ngàn tuổi làm bạn đời là quá thất vọng với con người chăng? Hay là Đỗ Thánh Lan khao khát tình cha hơn tình mẹ? Bởi vì thiếu tình thương của cha nên cuối cùng nó chọn một lão già.

Loại chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra, ở Bùi gia thường liên hôn gia tộc một cách lộn xộn.

Ngân long đột nhiên hắt hơi, y sửng sốt bởi vì những chuyện như ho khan, hắt hơi rất hiếm khi xảy ra với một con rồng trưởng thành.

Đỗ Thánh Lan cũng rất kinh ngạc, sau đó bật cười: “Người ta nói lúc bị người khác chửi sẽ hắt hơi đó.”

Ngân long lơ đễnh cuộn tròn cái đuôi, dùng sừng đụng nhẹ hắn một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.