Nhận được thư mời của Bùi Cửu Tinh, tứ đại gia tộc, người bên Cầm Tông và Trảm Nguyệt Sơn họp mặt ở Thanh Đài Sơn.
Trúc Mặc bế quan, người tham dự là phó tông chủ Lý Đạo Tử.
Người bên Cầm Tông chính là người đã lâu không xuất hiện – Hà Trường Khách. Từ lần trước hắn bế quan xảy ra vấn đề thì đây là lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt mọi người. Những người khác đều nhìn hắn dò xét, cố gắng xác định tình trạng hiện tại của Hà Trường Khách.
Hà Trường Khách bình tĩnh ngồi tại chỗ, như bình thường uống trà tán gẫu, ít nhất người bên ngoài nhìn hơi thở của hắn không thấy xảy ra vấn đề gì.
“Chư vị, sóng gió gần đây hẳn mọi người đều biết.” Bùi Cửu Tinh lên tiếng: “Tuyệt Sát Điện ngang nhiên lấy chúng ta làm trò cười cho thiên hạ. Nếu không giết điện chủ Tuyệt Sát Điện, sau này các vị có còn chỗ đứng không?”
Tuy nói như vậy nhưng Bùi Cửu Tinh lại thầm cười lạnh, gã đang lo Bùi Mộc Hàn cánh cứng rồi khó đối phó, không ngờ đối phương chủ động dâng tới cửa, cho gã một lý do không thể tốt hơn.
Có mấy thế lực lớn hỗ trợ, tiêu diệt một tên điện chủ Tuyệt Sát Điện còn khó khăn sao?
Thậm chí buổi gặp mặt hôm nay, Bùi Cửu Tinh cố ý tung tin đồn từ trước, cố ý làm cho người suy đoán bọn họ định liên thủ đối phó Tuyệt Sát Điện. Tốt xấu gì đều là người có máu mặt, có những lý do này chắc chắn bọn họ sẽ ra tay.
“Là ai!” Trong lúc Bùi Cửu Tinh đắc ý thì bỗng nhiên nhướn mày, mắt nhìn chằm chằm một nơi nào đó.
Từ trong bóng tối đi ra, chính là một vị quản gia của Bùi gia.
Bùi Cửu Tinh sửng sốt, tức giận mắng: “Lén lút trong đó làm cái gì?”
Quản gia muốn nói lại thôi, nộp lên một cái lưu ảnh thạch: “Bên ngoài đều đang điên cuồng lan truyền nội dung bên trong…”
Quản gia còn nhấn mạnh bây giờ đừng xem, không ngờ Bùi Cửu Tinh nghe thấy chữ điên cuồng lan truyền, cho rằng là lịch sử đen của người nào đó, trực tiếp phóng ra.
Ảo ảnh trường bào đỏ như máu xuất hiện.
Nội dung trong lưu ảnh thạch không liên quan đến cấm địa U Lan, chỉ có cảnh tượng điện chủ Tuyệt Sát Điện lập lời thề: “Bổn tọa lấy đạo tâm xin thề, ban đầu chỉ kinh doanh 80 cái lưu ảnh thạch. Trong đó Hà Bất Minh 50 cái, Trảm Nguyệt Sơn 20 cái, còn lại Đỗ gia 8 cái, Bùi gia 2 cái.”
Mọi người im lặng.
“Nhưng tổng doanh số trên thị trường là 12.000, bổn tọa rất bất ngờ, bổn tọa rất là vui.”
“…..”
Bọn họ kinh doanh năm loại lưu ảnh thạch này chỉ trong bảy ngày, vì muốn tối đa hóa lợi ích nên Tuyệt Sát Điện cố ý đặt cấm chú trên lưu ảnh thạch, phòng ngừa bản lậu. Lưu ảnh thạch chưa được sử dụng cũng không rẻ, có thể trong thời gian ngắn phá cấm chú, đồng thời mua một lượng lớn lưu ảnh thạch, ngoại trừ mấy thế lực lớn thì không ai có thể làm được.
Bùi Cửu Tinh tự dưng hơi chột dạ, gã không muốn mình bị chú ý tới nên đã cho người tuyên truyền khắp nơi rằng Hà Bất Minh bị đánh phế, những người tò mò đều đi mua lưu ảnh thạch của Hà Bất Minh, sau khi phát hiện lưu ảnh thạch liên quan đến Hà Bất Minh có tiền cũng không mua được, lại phái người chế tác tung ra ngoài không ít.
Nhưng gã biết rõ mình chỉ chế tác tối đa 2.000 lưu ảnh thạch.
Hà Trường Khách cha của Hà Bất Minh mặt mày lạnh lùng, trong mắt giấu đi sự lúng túng. Vì muốn phân tán lực chú ý của người khác đối với Hà Bất Minh, hắn cho người âm thầm phóng đại Trúc Mặc nhảy múa, còn đặt tên là Phích Lịch Vũ, giúp nâng cao lượng tiêu thụ của Trúc Mặc.
Nhưng hắn biết rõ mình chỉ chế tác 4.000 lưu ảnh thạch.
Trúc Mặc bế quan, vì danh tiếng của Trảm Nguyệt Sơn nên Lý Đạo Tử tự chủ trương phóng đại tuyên truyền Đỗ Thanh Quang bị sét đánh không chết.
Nhưng năng lực có hạn, hắn chỉ làm 900 lưu ảnh thạch.
…
Lúc trước bọn họ đã sắp bàn đến việc vây diệt điện chủ Tuyệt Sát Điện như thế này, bây giờ kế hoạch này giống như đột nhiên theo không khí cùng im lặng.
“Giỏi, thật là giỏi.” Hà Trường Khách nghiến răng nghiến lợi.
Phần cuối cùng trong lưu ảnh thạch, điện chủ Tuyệt Sát Điện vẫn không quên bổ sung doanh số của từng loại lưu ảnh thạch.
Hà Bất Minh vẫn giữ vững hạng nhất.
Không ai quan tâm mái tóc đáng thương của Bùi Cửu Tinh, cho đến bây giờ doanh số của gã còn chưa đến 100. Bùi Cửu Tinh ho nhẹ một tiếng: “Hà huynh tuyệt đối đừng để tiểu nhân ly gián, có lẽ là trùng hợp, đây chính là kế ly gián của điện chủ Tuyệt Sát Điện.”
Hà Trường Khách cười mỉa: “6.000 người xem con ta bị đánh phế, ngươi nói là trùng hợp?”
Cái tách đập ầm ầm trên bàn, cuối cùng xuất hiện một vết nứt.
“Hà huynh bớt giận.” Bùi Cửu Tinh nói: “Huynh nhìn Lý đạo hữu đi, hắn rất bình tĩnh.”
Căn cứ theo doanh số, còn có 5.000 người đang xem Trúc Mặc nhảy múa.
Lý Đạo Tử mặt bình tĩnh, mặc dù danh dự của tông môn bị tổn hại nhưng dù sao người nhảy múa cũng không phải là hắn, đương nhiên hắn rất bình tĩnh.
“Chờ khi nào các ngươi ồn ào xong, thương lượng được kết quả thì báo cho ta.”
Lúc này, Đỗ Thanh Quang đột nhiên đứng dậy.
Chuyện này Đỗ gia không tham dự, có lẽ là bên phía dòng tộc của Mặc Cầu không muốn Đỗ Bắc Vọng và Mặc Cầu mất thể diện nên đã làm một số chuyện mờ ám.
Nhìn thấy Đỗ Thanh Quang nhẹ nhàng xé rách không gian, Lý Đạo Tử thầm than một tiếng. Có Đỗ Thanh Quang tọa trấn, có thể bảo vệ Đỗ gia ngàn năm.
Chỉ là một sự tồn tại siêu nhiên như thế, tại sao doanh số lại không thể tăng cao?
Hắn tung ra 900 cái, vậy mà vẫn còn dư.
Cách Thanh Đài Sơn không xa, một con ngân long đang lặng lẽ nằm trên cây. Lúc đầu nơi này là nhà của mãng xà, nhưng từ khi ngân long xuất hiện, nó lập tức té xỉu rơi vô hốc cây.
Ngân long cảnh cáo ‘tờ giấy nhỏ’ trên đỉnh đầu: “An phận chút.”
Nơi này có rất nhiều đại năng, không cẩn thận làm ồn sẽ bị phát hiện, rất nguy hiểm.
Tia chớp nhón chân lên cao: “Cao thêm chút nữa.”
Ngân long thở dài, trèo lên đỉnh cây.
Đỗ Thánh Lan đang ăn phần thực đơn hôm nay, mỉm cười nói: “Ngươi phải xem vẻ mặt của từng người bọn họ.”
Quá tuyệt vời!
“Nếu ngươi dám làm rơi vụn thức ăn lên đầu ta, ta cam đoan vẻ mặt của ngươi còn tuyệt vời hơn bọn họ.”
Đỗ Thánh Lan lau miệng, nói tiếng xin lỗi, lúc đi xuống nguyên thần trong tia chớp vẫn giữ nguyên nụ cười như lúc nãy.
Cố Nhai Mộc chỉ cảm thấy Đỗ Thánh Lan không khá lên nổi: “Nhìn Đỗ Thanh Quang chịu thiệt, ngươi vui vậy hả?”
“Cũng không hẳn, nhưng nhìn bọn họ tự xưng là chính nghĩa, bây giờ lại trở mặt, đúng là thú vị.”
Cố Nhai Mộc lại nhìn thấy một mặt khác: “Bùi Cửu Tinh vẫn muốn đoạt lại quyền khống chế Tuyệt Sát Điện, hành động này có thể tạm thời kéo dài thời gian nhưng không phải là kế lâu dài.”
Đỗ Thánh Lan: “Cho nên chúng ta phải nhanh chóng chuyển mình, phát triển Nhân Nghĩa Đường.”
“Muốn thay đổi cái nhìn của người đời cũng không dễ dàng, trừ phi cho bọn họ cảm thấy có lợi ích.” Cố Nhai Mộc thản nhiên nói: “Trước kia ta nói hành y tế thế không phải là nói chơi.”
Nếu như có thể tuyển được đan tu lợi hại, nghiên cứu được đan dược hữu dụng bản cải tiến, bọn họ có thể dùng thời gian ngắn nhất thay đổi đường lối phát triển.
Tuy nói như thế nhưng bây giờ Cố Nhai Mộc phải giải quyết không ít chuyện, Tuyệt Sát Điện tuyệt đối không phải là thứ quan trọng nhất, nhưng Đỗ Thánh Lan nghe xong cũng trầm tư, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Thành công dùng lưu ảnh thạch hãm hại tứ đại gia tộc, Cố Nhai Mộc ra lệnh cho mấy căn Tuyệt Sát Lâu ở gần thành An Vũ tạm thời không nhận đơn, tránh bị trả thù dụ ra để giết.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, vào đêm hôm sau, y mang theo Đỗ Thánh Lan bay về trấn Thạch Hoài.
Ở trên trời, Đỗ Thánh Lan đột nhiên hỏi: “Tại sao chúng ta luôn xuất phát vào buổi tối?”
Cố Nhai Mộc trả lời câu hỏi thừa thãi của hắn: “Che giấu tai mắt người khác.”
Lúc đi ngang qua một đôi tình nhân yêu đương nồng thắm trên đỉnh núi, cô gái kích động nói: “An Lang, có sao băng!”
Đến khi nàng ta nói xong, Cố Nhai Mộc đã sớm bay xa mấy cây số. Tu sĩ tai thính mắt tinh có đôi khi cũng không tốt, ít nhất cô gái hưng phấn la lên đã bị bọn họ nghe thấy.
Đỗ Thánh Lan: “Hay là… Bay cao một chút!”
Cố Nhai Mộc: “Đêm nay có mưa.”
Trong núi truyền đến tiếng nổ đùng đùng, bây giờ Đỗ Thánh Lan chỉ lớn bằng bàn tay, Cố Nhai Mộc mang theo hắn bay qua lôi vân cũng rất phiền phức, hắn rớt ở đâu cũng không biết.
Trái lại Đỗ Thánh Lan rất tò mò, bị bao vây trong lôi điện bình thường sẽ có cảm giác gì, đáng tiếc gần đây hắn đã làm rất nhiều chuyện khiêu chiến sự kiên nhẫn của Cố Nhai Mộc. Đối mặt với thú cưỡi miễn phí, vẫn nên an phận thì tốt hơn.
Đạo quan.
Hôm nay người ra mở cửa không phải tiểu đồng mà là Thiên Cơ đạo nhân.
Đối mặt với hai giống loài mới rời đi không bao lâu, hồ ly đau đầu quá.
“Long Quân có điểm không biết, ta tu đạo tốt nhất là rời xa hồng trần, cho nên dù ta thần cơ diệu toán nhưng luôn tuân theo nguyên tắc ‘không quan tâm chuyện bên ngoài’.”
Cố Nhai Mộc tự nhiên nói một câu không liên quan: “Trong cấm địa, Đỗ Thanh Quang bị đánh phế tay phải.”
Hồ ly bất giác thốt lên: “Làm gì có! Ta xem lưu ảnh thạch rồi, chỉ có y phục rách nát thôi.”
“…..”
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hồ ly đầy sự xấu hổ.
Đỗ Thánh Lan để ý đến chuyện khác: “Chúng ta chỉ kinh doanh ở khu nam, vậy mà ngươi vẫn mua được.”
Hồ ly cười gượng: “Không dễ mua, nhưng lưu ảnh thạch của Đỗ Thanh Quang và Bùi Cửu Tinh vẫn còn hàng tồn.”
Nói xong nó gãi đầu: “Long Quân có việc thì cứ nói thẳng, rốt cuộc là việc gì ta có thể cống hiến sức lực.”
Cố Nhai Mộc: “Dạy hắn hóa hình.”
Hồ ly sửng sốt, không ngờ lại là yêu cầu đơn giản như vậy. Nhưng ngẫm lại thì Long tộc vốn được trời cao ưu ái, chúng nó trời sinh đã có một phần sức mạnh và truyền thừa ký ức, hóa hình chỉ trong một suy nghĩ.
Nhìn từ góc độ khác, đừng hy vọng một con rồng đi dạy hóa hình.
Đỗ Thánh Lan không biết nhiều về chuyện này. Đại lục Cửu Xuyên đã lâu không có rồng, tài liệu rất thưa thớt, tu sĩ bình thường cũng lười đi tìm hiểu. Bây giờ nghe Cố Nhai Mộc nói thế, có lẽ y nghĩ chuyện này quá đơn giản.
Trái lại Đỗ Thánh Lan khiêm tốn nhìn hồ ly, xin thỉnh giáo.
Hồ ly cũng không tiếc rẻ truyền thụ kinh nghiệm, nó tìm mảnh đất trống bắt đầu truyền đạt.
“Đầu tiên, chúng ta phải nắm rõ phân bố lục phủ ngũ tạng. Làm theo ta, khống chế phân bố khí huyết, dồn khí đan điền…”
‘Đùng’ một cái, lúc Đỗ Thánh Lan khống chế chân khí xảy ra sự cố, bắn ra vài cái tia lửa bay về phía lớp lông trắng tinh của hồ ly.
Hồ ly quất đuôi dập lửa, bắt đầu đợt dạy học thứ hai.
Toàn bộ quá trình có thể nói là thiên lôi rải hoa. Sau lần thứ chín suýt bị luồng điện tán loạn làm bị thương, Cố Nhai Mộc không nhìn nổi nữa.
Cố Nhai Mộc ném cho mấy cuốn bí tịch tu luyện của yêu tộc rồi đuổi Đỗ Thánh Lan đến một gian phòng khác tu luyện một mình.
Trong một gian phòng, Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn nóc nhà lớn hơn mình mấy trăm lần, xem như là rất rộng lớn. Lấy hình thể bây giờ của hắn, gian phòng này giống như một vùng trời.
Đỗ Thánh Lan thở dài yếu ớt, mở cuốn bí tịch Cố Nhai Mộc đã cho.
Bây giờ hắn tìm đan điền cũng vất vả, còn phải nín thở ngưng thần đạt được trạng thái nội thị.
Nhưng dù thế nào cũng phải hóa hình.
Tu hành tâm pháp U Lan yêu cầu mỗi cái cảnh giới đều phải đạt được sự hoàn mỹ. Đỗ Thánh Lan không chắc chắn cảnh giới hiện nay của mình, chỉ có sau khi hóa hình mới có thể hiểu rõ bản thân một cách tốt nhất.
Nếu dùng người và yêu làm tài liệu tham khảo, trạng thái hiện tại của Đỗ Thánh Lan đang thiên về yêu, Cố Nhai Mộc cho quyển công pháp có giá trị tham khảo rất lớn. Thói quen làm người không thay đổi được, Đỗ Thánh Lan tách ra hai chân và cánh tay, bày ra tư thế tĩnh tọa, bắt đầu tĩnh tâm tu luyện.
Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, nhiệt độ trong rừng sâu rất thấp, thắng ở chỗ không khí trong lành.
Thiên Cơ đạo nhân cũng rất lo lắng. Nó cả đêm nhìn trăng nhìn sao, Cố Nhai Mộc vẫn không có ý muốn rời đi, cuối cùng Thiên Cơ đạo nhân đành chủ động đi qua hỏi: “Bước tiếp theo Long Quân định làm gì?”
Cố Nhai Mộc: “Chờ hắn xuất quan hẵng nói.”
Xuất quan?
Hồ ly ý thứuc được ‘hắn’ chính là Đỗ Thánh Lan, mí mắt giật giật, thực sự không tưởng tượng được một tia sét bế quan sẽ có hình dáng gì.
Bế quan liên tục nửa tháng, cửa phòng không mở lấy một lần.
Trong quá trình bế quan, Đỗ Thánh Lan phát hiện có lẽ mình nghĩ sai rồi. Đáng lẽ hắn phải điều động năng lượng trong cơ thể, bảo đảm khống chế hoàn toàn mới đi tu luyện hóa hình.
Sau khi có suy nghĩ mới, tiến độ dần được nâng cao.
Mấy ngày tiếp theo, Đỗ Thánh Lan đều đang suy nghĩ làm thế nào để thông hiểu đạo lí tốt hơn, thậm chí hắn còn thôi miên mình không phải là một tia chớp mà là một dòng sông chảy xiết.
Đến một ngày khó khăn lắm mới có ánh mặt trời, Thiên Cơ đạo nhân suy nghĩ có nên lấy chăn nệm ra phơi hay không. Nó không giống tu sĩ bình thường, đạo của nó là đạo tự nhiên. Hoạt động hàng ngày dù có thể dùng pháp thuật nhưng nó cũng sẽ làm thủ công từng bước.
Mới vừa ôm chăn nệm bông đi ra, một đám mây ở xa xa bay tới che khuất mặt trời, bầu trời bỗng nhiên tối đen.
Ánh mắt hồ ly chợt biến, bấm đốt ngón tay tính toán, rõ ràng là ngày lành quang đãng, tại sao lại đột nhiên có mây đen?
Nhận ra phương hướng mây đen hội tụ, nó ném chăn chạy về phía gian phòng của Đỗ Thánh Lan.
Cố Nhai Mộc không biết đã đứng ngoài cửa từ khi nào, dáng người cao ngất ánh mắt sâu xa, không biết đang nghĩ chuyện gì.
Hồ ly: “Chẳng lẽ hắn, không phải là…”
“Đột phá.” Cố Nhai Mộc bình tĩnh nói.
Hồ ly ngẩng đầu, xác định mây đen trên bầu trời thực tế là kiếp vân.
“Hắn không phải sét à? Sao lại độ kiếp?”
Lời còn chưa dứt, một tia chớp dùng tốc độ còn nhanh hơn chớp lao ra khỏi phòng, bay thẳng đến đỉnh núi mênh mông.
Tu sĩ kim đan kỳ bình thường mới cần độ kiếp, chỉ khi đến cảnh giới này mới có thể nói chân chính cùng trời đất tốn tại một tia cảm ứng với thần tiên. Nhưng Đỗ Thánh Lan không ngờ mình lại cần phải độ kiếp.
Nghĩ lại thì con người phải độ kiếp, yêu thú phải độ kiếp, thảo mộc tinh quái cũng phải độ kiếp, hắn không có lý do gì mà không độ.
Phía sau ngọn núi.
Sau khi Đỗ Thánh Lan đến, đỉnh núi vốn đầy gió lại nghênh đón mưa rền gió dữ.
Nhiều ngày bế quan, lực lượng trong cơ thể hắn lúc này đang tăng vọt.
Ở xa xa, hồ ly ngơ ngác: “Đỗ Thánh Lan đâu?”
Cố Nhai Mộc: “Phía sau cọng cỏ dại thứ ba trên vách núi.”
Không thể trách Thiên Cơ đạo nhân mắt kém, tại vì bây giờ Đỗ Thánh Lan quá nhỏ, cách một khoảng chỉ có thể nhìn thấy gió mạnh hay cỏ cứng.
Cố Nhai Mộc nheo mắt, nhìn cảnh tượng lôi điện tụ tập, Đỗ Thánh Lan độ gần như là kim đan kỳ kiếp. Mặc dù thanh thế lớn nhưng không có cảm giác hủy thiên diệt địa.
Kim đan kỳ không có chín tia lôi kiếp, đây giống như là nghi thức nửa bước vào cửa thần tiên, chịu một lần là được.
Trên bầu trời sấm chớp nhỏ vụn hội tụ một chỗ, như thác đổ bổ tới Đỗ Thánh Lan.
Đến khi khoảng cách của đôi bên chỉ còn chưa tới một trượng thì lôi kiếp như ngừng lại giữa không trung, bị gương mặt của người độ kiếp mê hoặc.
Đỗ Thánh Lan ngửa mặt lên trời: “Đến đây huynh đệ, đánh ta.”
“…..”
Thính giác của Cố Nhai Mộc rất nhạy, dù khắp bầu trời ầm ầm tiếng sét đánh nhưng vẫn có thể nghe được lời nói của Đỗ Thánh Lan. Giờ phút này y hơi hoài nghi có phải Đỗ Thánh Lan bị thứ đồ chơi nào khác đoạt xá không, lúc trước không thấy hắn nghịch ngợm như thế.
Rất nhanh sau đó, Đỗ Thánh Lan đã dùng hành động thực tế chứng minh hắn vẫn là hắn, thừa dịp lôi kiếp tạm ngừng, phóng ra năng lượng của mình trước, thậm chí đang thử hấp thu luồng điện của đối phương.
Lôi kiếp bị chọc giận, lao xuống rất mãnh liệt.
Hai tia lôi kiếp một lớn một nhỏ va vào nhau, tia lớn hoàn toàn bao trùm lấy tia nhỏ.
Đá vụn bay ra, Thiên Cơ đạo nhân bị ép phải lui lại: “Tình huống gì vậy?”
Sét lớn đánh sét nhỏ, từ lúc khai thiên lập địa e rằng đây là lần đầu tiên.
Cố Nhai Mộc nhíu mày ghét bỏ hồ ly ồn ào.
Đối mặt với hình ảnh kinh người, Thiên Cơ đạo nhân cảm thán từ tận đáy lòng: “Cho dù bây giờ Đỗ Thánh Lan bị đánh chết, nhìn cũng giống như quay về vòng tay ôm ấp của mẹ.”
Tia sét nhỏ bị nhốt trong tia sét lớn, dáng vẻ còn rất ấm áp.
Mới vừa nói xong, nó tự nhiên thấy lạnh cả người, lông tơ trên cổ dựng hết cả lên. Hồ ly liếc mắt nhìn thấy thái độ của Cố Nhai Mộc, thức thời câm miệng.
Trận độ kiếp này cũng không tính là quá lâu.
Lôi kiếp tản đi, tia chớp nhỏ ngoan cường đứng bên vách đá vọt lên cao, cơ thể cũng to lên không ít.
Thiên Cơ đạo nhân không hề nói đùa, nó dường như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt luôn lanh lợi lại hiện ra vẻ hoảng sợ.
Vừa mới độ kiếp xong, Đỗ Thánh Lan thực lực tăng cao tâm trạng vui vẻ. Hắn hoạt động cơ thể phát ra âm thanh đùng đùng. Sau khi giãn gân cốt, hắn đi về phía Cố Nhai Mộc và Thiên Cơ đạo nhân.
Thiên Cơ đạo nhân cười nhẹ, giành lên tiếng trước Cố Nhai Mộc: “Bây giờ ngươi cảm thấy mình đang ở cảnh giới gì?”
Đỗ Thánh Lan cười mà không nói.
Lúc này ảo ảnh bên trong lôi điện đã ngưng thành thực thể nhiều hơn một chút, Thiên Cơ đạo nhân có thể nhìn thấy dáng vẻ nhân loại thu nhỏ của nguyên thần đang mỉm cười. Nó vuốt râu, lắc đầu đi về đạo quan, trong miệng lẩm bẩm ‘Loạn rồi, loạn rồi, thế đạo này loạn rồi’.
Thiên Cơ đạo nhân về đạo quan lập tức đóng cửa không ra ngoài, tiểu đồng run run bị đuổi đi tiễn khách: “Quan chủ nhà ta nói sẽ không giữ hai vị, ngài ấy nói muốn tĩnh tu mười năm.”
Đỗ Thánh Lan cũng không cố đòi ở lại, chắp tay: “Làm phiền chuyển lời giúp ta, ân tình giải đáp thắc mắc ngày đó, sau này ta tìm được biện pháp sẽ đến trả phần nhân quả này.”
Thiên Cơ đạo nhân cũng không phải tự nhiên giúp đỡ hắn, nói thẳng vẫn là vì giải trừ huyết chú.
Cố Nhai Mộc không thèm quan tâm giữa bọn họ có giao dịch gì, hoặc nên nói có lẽ y đã đoán được, chỉ là bây giờ y lại cảm thấy hứng thú lý do vì sao Thiên Cơ đạo nhân lại có thái độ khác thường.
Đỗ Thánh Lan vừa luyện tập hóa hình vừa nói: “Có tâm pháp U Lan, ta phát huy thực lực nguyên anh không thành vấn đề.”
Bây giờ Đỗ Thánh Lan có thể xác định mình là kim đan hoàn mỹ, có tư cách tiếp tục tu luyện tâm pháp U Lan, đồng thời cái lu lớn trong cơ thể vẫn còn, chỉ thiếu quá trình tích lũy ban đầu.
“Đương nhiên đây là phân chia cảnh giới nhân loại thường dùng, nếu theo nguyên hình, uy lực xấp xỉ thực lực của thiên kiếp thứ bốn.”
Thiên kiếp chia thành chín cấp bậc, uy lực của mấy tia lôi kiếp hạng đầu cũng không lớn.
Dựa theo cách nói của Đỗ Thánh Lan, nguyên hình lôi điện phát huy thực lực còn không bằng sau khi hóa hình.
Nhưng Cố Nhai Mộc vừa nghe đã phát hiện chỗ kinh khủng bên trong. Đỗ Thánh Lan tương tự thiên lôi thì chẳng phải khi người khác độ kiếp, hắn có thể tham gia vào lôi kiếp, trở thành một phần của lôi kiếp hay sao?
Đỗ Thánh Lan vẫn còn đang đấu tranh với hóa hình, đối mặt với suy đoán của Cố Nhai Mộc, hắn gật đầu ngầm thừa nhận.
Hiện tại hắn chỉ có thực lực kim đan kỳ, một khi đến nguyên anh hoặc thậm chí mạnh hơn, có hắn gia nhập thiên kiếp sẽ có uy lực như thế nào thì khó mà đánh giá được.
Đỗ Thánh Lan: “Cụ thể còn cần thực tiễn.”
Cố Nhai Mộc nhớ tới lúc đầu ở cấm địa, Đỗ Thánh Lan đánh Đỗ Thanh Quang rồi bị đánh tan, dường như cũng không bị sao.
Đỗ Thánh Lan như biết Cố Nhai Mộc đang nghĩ cái gì, lập tức nói: “Lần trước là mượn đạo thiên lôi thứ chín tác oai tác quái, sau này không được.”
Ít nhất không thể công khai mượn thiên kiếp đánh người khác.
Cố Nhai Mộc ấn huyệt thái dương, đã lâu rồi mới cảm thấy nhức đầu.
Đây quả thật là một lỗ hổng đáng sợ.
Đỗ Thánh Lan đoạt xá thiên lôi, bản thể chính là thiên lôi chứ không phải tia sét bình thường. Khi những tu sĩ khác độ kiếp, hắn đương nhiên có tư cách thực hiện trách nhiệm của thiên lôi đi đánh người.
Vốn uy lực của lôi kiếp chỉ đủ làm rung chuyển núi, thêm một Đỗ Thánh Lan có thể phá banh cái núi luôn.
Hơn nữa, mặc dù không thể công khai lúc độ kiếp cùng đánh vài người, nhưng hắn có thân phận mạnh nhất là người tu hành, mỗi ngày đánh người cũng không sao, chỉ là trong lúc chém giết sống chết tự lo. Nghĩ đến đây, Cố Nhai Mộc thở dài, đến một ngày Đỗ Thánh Lan thật sự tu thành cửu thiên lôi kiếp, nói không chừng ngay cả hạn chế mạnh nhất cũng không còn.
Việc này đã rời bỏ quy tắc công bằng do Thiên Đạo đặt ra, thảo nào Thiên Cơ đạo nhân lại sợ hãi như vậy.
Đỗ Thánh Lan cố ý đến cấm địa có lẽ do được hồ ly chỉ điểm, sau này thanh toán nợ nần, Thiên Cơ đạo nhân chính là người bị đòi nợ.
Cũng may bây giờ Đỗ Thánh Lan chưa định làm gì, không đến mức khiến Thiên Đạo chú ý.
“Gần đây ta có kẻ thù nào sắp độ kiếp không?” Đỗ Thánh Lan đứng bên cạnh muốn thử một phen.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]