Chương trước
Chương sau
Tranh âm đã ngừng nhưng dư âm vẫn quanh quẩn, lượn lờ. Mọi người vẫn chưa tỉnh, mà như cũ đắm chìm trong đó không thể tự kiềm chế.

Mãi đến khi vệ Tử Quân đứng dậy trở về chỗ ngồi mọi người mới tỉnh hẳn. Mọi người trầm trồ khen ngợi cùng cảm khái, không ngờ tiểu công tử gầy yếu này có thể đàn ra khúc nhạc hùng tráng như thế.

Vẫn là Trần Trường mở miệng trước: "Tứ đệ, từ lúc chào đời đến giờ, đây là khúc nhạc hay nhất ta từng nghe, nhạc sư cung đình tấu khúc ta cũng từng nghe qua, trống rỗng, chán nản, sao có thể sánh với Tứ đệ. Chân tình của Tứ đệ chân thật, đã là nhân tranh hợp nhất. Tứ đệ, vì khúc này của ngươi hôm nay, vi huynh kính ngươi một ly." Vừa dứt lời, Trần Trường đã uống cạn chén rượu.

"Tam ca quá khen, tiểu đệ thực không dám nhận, hôm nay là sinh nhật Tam ca, tiểu đệ chúc Tam ca quan lộ rộng mở, an phú tôn vinh." Dứt lời cũng đem chén rượu uống cạn.

Mọi người đều vỗ tay tán thưởng.

"Vệ hiền đệ, tiên nhạc cũng không so kịp với ngươi nha, có thể nghe được khúc này, lão phu thật có phúc khí nha, Vệ hiền đệ, lão phu kính ngươi." Trương Quận Thủ hướng phía Vệ Tử Quân nâng chén lên.

"Sứ quân chiết sát tiểu nhân, được sứ quân tán thưởng, tiểu nhân cũng kính sứ quân một ly." Chén rượu này tránh không khỏi, rõ ràng mượn hoa hiến phật đi.

Một lúc hai chén rượu, lại thêm mấy chén lúc trước, trên mặt đã bắt đầu nóng lên.

"Vệ công tử, thiếp thân cũng kính công tử một ly. Công tử tài nghệ cao thâm, thiếp thân rất khâm phục, tự thấy không bằng. Mong công tử sau này chỉ giáo nhiều hơn." Hinh Hà hiếm khi chủ động kính rượu.


Cái này, sao nàng nhẫn tâm cự tuyệt, chỉ có thể liều mình bồi quân tử. Chén rượu vừa uống, Vệ Tử Quân liền tự nhủ không thể uống tiếp.

Trước kia, Vệ Tử Quân chưa từng say rượu. Không phải do tửu lượng tốt mà do tiết chế, nếu nàng cảm thấy choáng váng đầu, tuyệt đối không tiếp tục uống, mặc cho ai mời rượu cũng cự tuyệt. Phải biết rằng trước kia loại trường hợp này, cùng một đàn nam nhân sinh ý dồi dào, nếu nàng say rượu, thất tiết liền không phải một hai lần.

Thấy Vệ Tử Quân uống mấy chén liền, Lý Thiên Kỳ bưng chén rượu hướng phía nàng đi tới.

Vệ Tử Quân kinh hãi, hắn lại tới xem náo nhiệt gì, nếu hắn nói ra miệng liền không thể từ chối, vẫn là nên khéo léo từ chối trước.

"Nhị ca, người trong nhà liền miễn đi, tửu lượng của tiểu đệ, nhị ca cũng biết. Bất quá, nhị ca còn chưa kính qua sứ quân nha." Vệ Tự Quân nghĩ thuận thế bảo hắn kính Trương Quận Thủ, để tránh hắn xấu hổ trở về như vậy.

Nhưng Lý Thiên Kỳ hiển nhiên không muốn buông tha cho nàng. "Hửm? Tửu lượng của đệ, nhị ca cũng không biết nha, Tứ đệ ở trước mặt nhị ca chưa bao giờ say rượu qua, nhị ca sao biết Tứ đệ có thể uống bao nhiêu đâu? Xem bộ dáng Tứ đệ nhẹ nhàng khoan khoái, cũng không giống như người say rượu? Chắc không phải vi huynh đắc tội Tứ đệ chứ? Đến nỗi Tứ đệ không muốn uống rượu vi huynh kính?"

Vệ Tử Quân lúc này thật là cực khổ, người ngoài nghe những lời này cho rằng huynh đệ bọn họ có gì khúc mắc, ai lại biết lời này đơn thuần vô lại.

Không biết vì sao Lý Thiên Kỳ quả thực muốn nhìn một chút nàng say rượu sẽ có bộ dáng như thế nào?

Trừ bỏ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ, Vệ Tử Quân thở dài, "Nhị ca sao lại nói ra những lời ấy, khiến cho mọi người nghĩ huynh đệ chúng ta bất đồng. Nếu nhị ca có ý, cho dù mười chén, trăm chén, tiểu đệ sao dám chối từ."

Nâng chén uống rượu, khi rượu lướt qua yết hầu, Vệ Tử Quân đã cảm thấy dưới chân phù phiếm.

"Tứ đệ, biết ngươi sẽ không cự tuyệt vi huynh, nhưng vi huynh sao có thể để tứ đệ ẩm trăm chén rượu, chúng ta liền ẩm mười chén thế nào?"

Lời này giống như đánh đòn cảnh cáo, Vệ Tử Quân khẽ nhếch môi, hai mắt giăng đầy sương mù. Vẻ mặt dụ hoặc không nói lên lời.

Nhìn vẻ mặt kia, Lý Thiên Kỳ đầu tiên là hô hấp cứng lại. Ngay sau đó lại chuyển sang hối hận cùng bất đắc dĩ, không nhịn được cười rộ lên.

Nhìn khuôn mặt như tìm được lạc thú tươi cười cùng với chén rượu đưa tới trước mặt, Vệ Tử Quân rất muốn đem chén rượu hắt vào khuôn mặt kia.

Hối hận tự trách chính mình xem nhẹ nhân tính hiểm ác, mới có thể nói ra mười chén. Ai nghĩ đến hắn thừa nước đục thả câu đâu?

Nhận lấy chén rượu đầy, Vệ Tử Quân nhìn về phía Trần Trường: "Tam ca! Chỉ sợ phải phiền Tam ca chăm sóc tiểu đệ."

"Ai -- Tứ đệ sao lại dễ say như vậy, nếu say vi huynh sẽ chăm sóc cho Tứ đệ, không phiền toái đến Công Trì." Lý Thiên Kỳ dõng dạc nói.

"Tiểu đệ tất nhiên không dám làm phiền nhị ca." Vệ Tử Quân lại chuyển hướng Trần Trường dặn dò: "Tam ca, nhớ chăm sóc đệ nha."

Dặn dò như vậy là nàng đang lo lắng cho chính mình. Lúc này xác thực nàng đang lo lắng Lý Thiên Kỳ, mấy người huynh trưởng này, tựa hồ chỉ có Trần Trường có vẻ phúc hậu, nếu bị Lý Thiên Kỳ chăm sóc, nói không chừng sẽ phát hiện ra nàng là nữ nhân. Nàng không cảm thấy thân phận nữ tử có gì không ổn. Nếu mới bắt đầu đã dùng thân phận nữ tử kết giao thì hoàn hảo, nhưng che giấu lâu như vậy, nếu bị phát hiện.. Chuyện xấu hổ như vậy kêu nàng giấu mặt chỗ nào.

"Ha ha ha.. Tứ đệ yên tâm, tam ca nhất định sẽ tự mình chăm sóc." Trần Trường thật vui, tứ đệ này thật đáng yêu, uống chút rượu lại như sắp làm đại sự.

Chén rượu vừa uống, Vệ Tử Quân cảm giác hai chân như dẫm nát cái đệm ngồi, e sợ mình ngất xỉu mất mặt. Vội vàng ngồi xuống, lấy hai tay day trán. "Nhị ca, tiểu đệ say rồi, sợ không cùng nhị ca uống rượu được nữa."

Lý Thiên Kỳ ngồi xuống đối diện nàng. "Tứ đệ lại lừa huynh, người say sao lại nói chuyện rõ ràng như thế, nào, lại uống một ly."

Vệ Tử Quân bất đắc dĩ cười khổ, chén vừa nãy uống vào đầu váng mắt hoa, trước mắt cảnh vật quay vòng, lại còn nói nàng không say? Hiện tại nàng chỉ còn lại chút tâm trí tỉnh táo.

Lại một chén rượu nữa uống xuống, đầu lại càng thêm choáng váng, không khỏi lấy hai tay chống trán, nhắm chặt hai mắt. Nàng biết từ khi chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên say rượu, say đến mức không thể tự mình đi về nhà. Nhưng nàng không cho phép mình mất mặt, mặc dù choáng váng muốn ngất ngay lập tức vẫn kiên trì ngồi tại chỗ.

Nhưng nàng lại không biết, lúc này nàng có bao nhiêu hấp dẫn.

Lý Thiên Kỳ nhìn chằm chằm người đối diện, thấy hắn hai mắt khép hờ, hai má đã ửng hồng, khuỷu tay chống lên án, ngón tay dài chống giữa trán. Cứ như vậy không nhúc nhích, quật cường không cho chính mình ngã xuống. Trong lòng thở dài, không nói gì, cư nhiên lại muốn đem hắn ôm vào lòng. Tiếp theo liền bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ. Thần trí cũng tỉnh táo lên.

Trương Quận Thủ tức thì bị người bên cạnh làm cho thất điên bát đảo, một đôi mắt đầy hoa đào, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Vệ Tử Quân, trong miệng lẩm bẩm nói: "Phu nếu mỹ từ, môi trán cây anh đào, băng thanh ngọc nhuận, má nhiễm xích hà.."

Một đạo ánh mắt sắc bén của Lý Thiên Kỳ phóng tới, Trương Quận Thủ đành đem vài câu sau nghẹn trở lại, xem ra Trương Quận Thủ rất sợ hắn.

Lý Thiên Kỳ tiến lên, đem người say rượu kia khẽ lay, cả người liền 'Đông' ngã vào lòng hắn. Hắn cười thầm, một người say thành bộ dạng như vậy còn quật cường chống đỡ.

Đứng dậy ôm lấy cái người quật cường kia đi về phía hậu viện, Trần Trường thấy thế lập tức đứng dậy, Lý Thiên Kỳ liếc mắt một cái, hắn đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trong khoảng thời gian này, Lý Thiên Kỳ vẫn ở lại tướng quân phủ, Trần Trường cũng đem một gian phòng thượng đẳng quét dọn sạch sẽ cho hắn dùng. Hắn tất nhiên cũng không khách khí đem Vệ Tử Quân vào phòng ngủ của mình.

Khom người đem nàng để vào giường, lại vô tình nhìn qua gương mặt nàng. Da thịt ôn nhuyễn, môi hồng, mũi thanh tú, không chỗ nào không dụ hoặc. Lý Thiên Kỳ hít sâu một hơi, ức chế dục vọng đang dâng lên của mình, gian nan buộc mình đứng dậy.

Nhìn người say rượu đang ngủ say kia, Lý Thiên Kỳ không khỏi cười rộ lên, cởi giầy lên giường, nằm xuống bên cạnh Vệ Tử Quân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.