Khung cảnh sáng sớm ở u cốc đẹp như một bức tranh, trời hừng sáng, chim chóc líu ríu kêu to, cùng tiếng suối chảy róc rách leng keng, tạo thành một khúc Thiên Âm tuyệt vời.
Vệ Tử Quân quỳ gối trước mặt sư phụ, nhìn sư phụ vì một đêm không ngủ mà mắt đỏ bừng, khổ sở rơi lệ.
"Hôm qua con luôn ở trong phủ Tướng quân?" Tụ Vân Tẩu hỏi.
"Dạ phải."
"Khó trách chúng ta cả một đêm tìm con đến sáng mà vẫn không thấy. Còn tưởng rằng con xảy ra chuyện." Tụ Vân Tẩu thở dài.
Áy náy cùng khổ sở ập tới, Vệ Tử Quân nước mắt chảy càng dữ. "Sư phụ. Thực xin lỗi, con cũng không muốn khiến người lo lắng."
Tụ Vân Tẩu cười, sờ đầu nàng: "Không có việc gì là tốt rồi, không ngờ con mới xuất cốc vài lần, liền kết bạn với rất nhiều quan to hiển quý, cũng không biết là tốt hay là không tốt." Nhưng dù nói như thế nào, đồ đệ này của hắn cũng đã làm cho hắn kiêu ngạo.
"Đi xem Điệt Vân đi, nó gấp đến phát khóc, hiện tại thấy con trở về, chắc lại trốn chỗ nào đó hờn dỗi rồi, ai! Đứa nhỏ này, gần đây luôn thích giở tính trẻ con."
Mây mù dần tan, ánh nắng vàng tỏa sáng nhè nhẹ từng đợt lan tỏa khắp u cốc xanh ngắt, chiếu sáng phiến rừng trúc, xuyên qua khe hở giữa tầng tầng lá trúc, ánh sáng loang lổ trên mặt đất như sưởi ấm những búp măng trúc mới nhú.
"Hừ! Ngươi là tên lỗ mãng! Là tên phóng đãng!" Điệt Vân liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340560/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.