Chương trước
Chương sau
Vệ Tử Quân đặt phòng ở lầu 3 hướng Tây Nam, vừa bước vào phòng, liền lắp bắp kinh hãi.

Nàng không ngờ là phòng đã được bố trí xong, giường, ghế dựa dài, mấy cái bàn dài chân ngắn, liêm mạc, thậm chí ngay cả đệm chăn cùng thư phòng tứ bảo đều đã được đặt mua đầy đủ hết. Xem ra Lục Lang sợ nàng đi lại bôn ba, liền sớm đã chuẩn bị vì nàng. Trong lòng Vệ Tử Quân không khỏi lại khen Lục Lang một phen.

Lý Thiên Kỳ vừa tới phía sau nhìn thấy phòng này không khỏi tán thưởng, bố cục cùng trang trí trong phòng cách điệu tao nhã, không khí ấm áp. Hắn nhìn quanh bốn phía, bị mấy bức họa đặt trên bàn hấp dẫn, bèn đi qua.

Cầm lấy mấy bức họa kia, cẩn thận mở ra, càng xem càng kinh ngạc.

Thấy trên mấy trang giấy dùng ngọn bút tranh thủy mặc vẽ ra cấu trúc phòng, nét bút lưu loát hữu lực, đường cong nhẹ nhàng bình thản, cấu trúc của cái bàn, vật trang trí trên vách tường, nếp nhăn của màn trướng, đều vẽ vô cùng chân thật, tinh xảo đến bất ngờ. Điều làm hắn kinh ngạc nhất đó là tầm nhìn, cảnh vật ở gần thì lớn hơn, xa dần thì cảnh vật dần dần nhỏ đi, chỉ là những đường cong bình thường nhưng lại làm cho người ta cảm giác được một không gian lập thể. Trong tranh này đúng là vẽ ra căn phòng này.

"Ai vẽ vậy?" Lý Thiên Kỳ quay đầu hỏi.

Vệ Tử Quân liếc mắt một cái, tùy ý nói: "À, đó là bản vẽ đệ đưa cho Lục Lang."

"Đệ vẽ?" Lý Thiên Kỳ nhìn chằm chằm mắt nàng.

"Ừ." Vệ Tử Quân đơn giản đáp, cũng không để ý bộ dáng giật mình của Lý Thiên Kỳ.

Vài nét bút đơn giản hắn đã chấn kinh thành như vậy, về sau nếu thấy nàng vẽ tranh còn không phải sẽ ngạc nhiên té ghế sao. Phải biết rằng nàng là học trò tài năng của Lỗ Nghệ Cao, hội viên của hiệp hội vẽ quốc gia, không dưới một lần bức tranh của nàng đạt được giải thưởng lớn. Bất quá bởi vì một việc mà phải bỏ nghệ thuật theo kinh doanh. Sau khi theo kinh doanh, nhóm sư huynh muội của nàng mỗi khi tổ chức triển lãm tranh đều mang bức tranh của nàng ra treo để trợ uy. Nàng cũng từng yêu thích hội họa kiến trúc, nhìn phong cảnh kiến trúc lúc loang lổ màu nước hoặc dày đặc vệt sáng mang đầy tính nghệ thuật, nàng liền có loại cảm giác thỏa mãn không nói lên lời. Cho nên bức tranh thủy mặc kiến trúc đó đối với nàng căn bản chính là hạ bút thành văn.

Nhưng nàng cũng biết hắn kinh ngạc là vì một nguyên nhân khác, vì thời này họa sĩ vẫn chưa nắm được kỹ thuật tầm mắt tạo nên không gian lập thể, cho nên, hình nổi như vậy hắn chưa từng thấy qua.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Lý Thiên Kỳ đột nhiên bắt lấy cánh tay Vệ Tử Quân hỏi.

Vệ Tử Quân bị phản ứng của hắn dọa sợ: "Nhị ca không phải là cũng say chứ, ta tự nhiên là ta chứ là ai."

"Ngươi cho rằng ta là tiểu hài tử sao? Những người có thể văn thao võ lược không gì không làm được, đều là xuất thân hiển quý, cũng là người thường xuyên đọc binh thư. Ngươi chẳng lẽ không biết bản thân mình có bao nhiêu nổi bật sao? Dân chúng bình thường sao có thể có phong thái quý phái như vậy, làm sao có khả năng văn chương đến vậy, lại làm gì có nhiều ý tưởng đáng ngạc nhiên đến thế, làm sao lại tao nhã, lại càng không thể có bàn tay mềm mại chưa từng làm qua việc gì như thế này." Nói xong hung hăng nắm tay Vệ Tử Quân, trong mắt lộ ra một tia nguy hiểm, "Chẳng lẽ ngươi quả thật là gian tế? Ngươi có mục đích gì? Ngươi cố ý giấu diếm thân phận, cố ý tiếp cận Trần Trường, cố ý làm bộ như ngây thơ, ngươi muốn dò hỏi quân tình? Đúng không?" Bàn tay nắm lấy nàng càng tăng thêm lực đạo.

"Nhị ca buông tay, đau quá!" Vệ Tử Quân đau đến nhíu mày, dùng tay kia muốn gỡ tay của Lý Thiên Kỳ ra.

Không nghĩ tới tay kia thì cũng bị bắt lấy, Lý Thiên Kỳ nguy hiểm đem mặt gần sát lại Vệ Tử Quân, "Nói!"

"Nhị ca làm sao vậy? Binh thư ta đã từng đọc qua, cũng rất nhiều người đều đọc qua."

"Một chút văn chương thì nói làm gì, ta cầm kỳ thư họa không gì làm không được, nhưng kỹ nữ thanh lâu cũng làm được nha!"

"Cái gì tao nhã quý khí, nhị ca chẳng phải cũng tuấn tú lịch sự sao!"

"Ta chỉ là sáng tạo nhanh nhẹn một chút, nhưng ta vốn thông minh nên cũng không có cách nào khác!"

"Tay của ta bẩm sinh đã như vậy, ta cũng không thể đổi!"

"Trần Trường cũng không phải ta cố ý tiếp cận, là trùng hợp gặp phải!"

"Ta vốn không ngây thơ, lại càng không làm bộ ngây thơ, huynh sao có thể nói vậy?"

"Ta nếu thật muốn dò hỏi quân tình, huynh không nói là được rồi không phải sao?"

Lý Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn Vệ Tử Quân một hơi nói ra rất nhiều điều, hoàn toàn hết chỗ nói. Đầu óc của nàng làm bằng cái gì vậy? Hắn rất muốn mở ra xem thử.

Hắn thực thất bại, đành buông tay ra.

Vệ Tử Quân liều mạng xoa xoa hai tay bị đỏ, có chút oán giận nhìn hắn một cái.

Lý Thiên Kỳ hít sâu một hơi, bắt lấy hai vai Vệ Tử Quân, "Mặc kệ ngươi là ai, hy vọng ngươi không phải là kẻ thù của ta, bằng không ta sẽ rất đau lòng."

Vệ Tử Quân dừng tay, nhìn chằm chằm Lý Thiên Kỳ, trong mắt hắn tràn có chân thành, có bất đắc dĩ, thậm chí còn có chút đau cùng không đành lòng. Đôi mắt đó khiến người khác không đành lòng lừa gạt, lại càng không nhẫn tâm thương tổn.

"Nhị ca, cho dù ta là kẻ thù của huynh, ta cũng sẽ không thương tổn huynh." Vệ Tử Quân nhìn thẳng vào mắt hắn nhẹ nhàng nói.

Lý Thiên Kỳ ôm cổ Vệ Tử Quân, hai tay cứng như sắt đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực.

Hắn tin tưởng người này, bất luận người này là ai, hắn cũng sẽ tin tưởng. Mặc dù có rất nhiều nghi vấn, nhưng một người hào hiệp trượng nghĩa như vậy, trái tim nhân ái cũng không phải giả, ở trước mặt bọn họ không chút cố kỵ, sảng khoái, thẳng thắn cũng không phải là giả, còn có cái ôm an tâm ấm áp này cũng không phải là giả.

Vệ Tử Quân khẽ thở dài một tiếng, tựa đầu tựa vào vai hắn, mặc hắn ôm.

Hồi lâu, nàng ngẩng đầu.

"Nhị ca!" Vệ Tử Quân nhẹ nhàng đẩy Lý Thiên Kỳ, "Nhị ca nếu muốn biết, ta liền nói cho nhị ca, nhưng chỉ sợ nhị ca không tin."

"Ta đương nhiên muốn biết, ngồi xuống chậm rãi nói." Lý Thiên Kỳ kéo Vệ Tử Quân ngồi lên giường.

"Đệ từng nói sư phụ đã cứu mạng đệ, kỳ thật là đồ đệ của người đã cứu đệ, dù sao cũng không sai biệt lắm, ngày ấy cũng lười nói."

Lý Thiên Kỳ nở nụ cười, tên này đúng là có thể cho qua liền trực tiếp cho qua.

"Lúc ấy đệ gần như sắp chết."

"Sao lại như vậy!" Lý Thiên Kỳ lo lắng bắt lấy tay nàng, hắn cũng không biết vì sao, muốn nhân cơ hội này nắm tay của Vệ Tử Quân một chút, bởi vì xúc cảm thật tốt quá, mượt mà trắng nõn, tinh tế thon dài, mềm mại không xương, thật sự là bảo người ta ngừng mà không được.

"Đệ lúc ấy bụng trúng kiếm, trên ngực trúng một tên, máu chảy ướt đẫm, đồ đệ của sư phụ ở nơi hoang dã thấy được liền cứu đệ. Có thể lúc ấy đầu bị thương, lại thêm máu tanh quá kích thích đệ trở nên mất trí nhớ. Đệ cũng đoán đại khái, đệ nhất định là gặp một chuyện rất khủng khiếp, không chừng là bị diệt môn nếu không làm sao lại chọn cách quên đi tất cả? Những gì đệ còn nhớ hiện tại chẳng qua cũng chỉ là bản năng của mình mà thôi."

Lời này mặc dù nửa thật nửa giả, nhưng là chân thành, chỉ là có chút chỗ không tiện nói ra, cũng bị bóp méo một chút.

"Tử Quân! Ngươi.. Chịu khổ rồi." Lý Thiên Kỳ cảm thấy hốc mắt nóng lên, hắn hoàn toàn tin lời của nàng, hắn làm sao có thể không tin, lúc nàng chưa giải thích gì hắn cũng đã tin tưởng, bây giờ nàng nói như vậy, hắn ngoại trừ tin tưởng còn cảm thấy thật đau lòng.

"Cho nên, nhị ca, đệ cũng không biết đệ là ai, ngay cả tên của đệ cũng do sư phụ đặt, nhưng có một điều là nếu trong tương lai đệ biết chính mình là ai, và trùng hợp là kẻ địch của huynh, đệ thề sẽ không thương tổn huynh."

Lời này cũng là thật tâm, nếu thật sự có một ngày trở thành kẻ địch, nàng cũng sẽ không thương tổn hắn.

"Tử Quân!" Lý Thiên Kỳ lại ôm chầm Vệ Tử Quân, tựa đầu chôn ở trên vai nàng.

Sau một lúc lâu, Lý Thiên Kỳ ngẩng đầu. "Tứ đệ, cơ thể ngươi sao lại thơm vậy?"

Vệ Tử Quân đem ống tay áo đặt ở mũi ngửi ngửi, "Sao đệ không ngửi thấy?"

"Mùi thơm của cơ thể của đệ, làm sao đệ ngửi được."

"Làm sao có thể, chắc là hương liệu của quần áo."

"Còn nói, ta rõ ràng là ta ngửi được, hơn nữa không phải hương liệu." Đừng muốn chống chế.

"A! Còn không phải là đồ đệ sư phụ đệ, suốt ngày đem quần áo xông huân hương, thật là ngứa mũi, xiêm y của đệ cùng hắn đặt một chỗ, khó tránh khỏi sẽ dính một ít mùi hương."

Như vậy, trong chốc lát, Điệt Vân liền từ một đứa nhỏ thanh thuần biến thành công tử phù hoa, Vệ Tử Quân trong lòng không khỏi xin lỗi Điệt Vân.

Lý Thiên Kỳ từ chối cho ý kiến, chỉ 'Ừ' một tiếng. Cứ cho là vậy đi, dù sao một đại nam nhân có mùi thơm cơ thể là chuyện rất kỳ quái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.