Ngày thứ hai, Vệ Tử Quân mang theo một khối thanh ngọc phượng sức long thủ đi đến huyện nha.
Ở trong phòng khách, có bao nhiêu là tửu quang. Nàng sớm biết Ngũ Huyện lệnh này có sở thích sưu tầm các loại tửu quang, chỉ một chiếc có thể vui vẻ đến mấy ngày, vì thế lần này liền mang đến vật ấy.
Chỉ là tửu quang kia lại cùng thanh ngọc sở điêu, tứ tấc gặp phương, thông thấu, sáng như tuyết, phía trước là một phượng hoàng đang giương cánh, dưới miệng phượng hoàng chạm trổ một vòng treo rỗng, phía sau là một đầu rồng, răng nanh cự long đều có thể thấy được rõ ràng, tinh xảo bóng loáng, làm người ta tán dương đó là thân ngọc màu vàng vừa vặn khắc thành đầu phượng hoàng, có thể thấy được tâm tư khi điêu khắc tinh xảo đến nhường nào.
"Ai nha, Vệ công tử đây là ý gì." Ngũ Huyện lệnh ngoài miệng tuy là như thế, nhưng ánh mắt đã tỏa ra ánh sáng.
"Minh Phủ, Tử Quân ngẫu nhiên có được vật này, lại không biết thưởng thức, tùy tiện đặt ở đâu lại sợ làm hư, không bằng đem tặng cho người biết thưởng thức, để tránh uổng phí bảo vật."
"Vệ công tử không thể, vật quý giá như vậy, lão phu sao dám nhận." Ngoài miệng thoái thác, nhưng tay đã nâng lên thưởng thức.
"Minh Phủ nếu không nhận, thì chính là ghét bỏ thành ý của Vệ mỗ, Vệ mỗ về sau liền không dám tới viếng thăm nữa."
"Vệ công tử, lão phu nào dám, lão phu nhận là được. Chỉ là công tử về sau không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340539/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.