Tụ Vân lâu lại tuyển thêm vài tiểu nhị, nguyên lai là tiểu nhị trong điếm có khả năng làm trưởng ca chỉ có Lục Lang, Vệ Tử Quân bèn điều Lục Lang đến phân hào làm quản sự, hai nơi tửu lâu mọi việc đều tiến hành đâu vào đấy, Vệ Tử Quân cũng vui vẻ làm chưởng quầy nhàn nhã. Lưu Vân Đức không để ý tới nàng, nàng cũng không thèm để ý đến hắn, liên tục mấy ngày đều ở trong cốc luyện công, thỉnh thoảng qua điếm nhìn một cái.
Vệ Tử Quân võ công đã luyện tới hái diệp tơ bông, đả thương người tử chi cảnh giới. Khinh công lại rất cao, lăng ba vi bộ đã tới đạp thủy mà đi, luyện thêm một thời gian nữa liền có thể không cần đạp thủy mà bay qua luôn.
Tụ Vân Tẩu nhìn tiến bộ thần tốc của Vệ Tử Quân, vui vẻ vô cùng, từ lúc hắn chào đời tới nay đây là võ học kỳ tài xuất sắc nhất hắn từng gặp qua, có thể đem mấy năm thậm chí hơn mười năm công lực của người khác, chỉ trong mấy tháng liền học được, phải nói đây là kỳ tích. Nhưng nàng cũng là tự thân cố gắng luyện tập, nàng có năng lực lĩnh ngộ siêu cường, đối với võ học hiểu rất thấu đáo, nỗ lực bám riết không tha, nghị lực khổ luyện cùng với chăm chỉ, đều là hiếm có. Đây cũng là điểm Tụ Vân Tẩu vô cùng tán thưởng.
Ngoài ra Tụ Vân Tẩu còn vô cùng tán thưởng ở đứa nhỏ này, đó là hiếu tâm cùng với tấm lòng tri ân báo đáp của nàng. Nàng hoàn toàn xem hắn cùng Điệt Vân như là người thân. Ngày ấy lại đem lợi nhuận kinh doanh một tháng đạt được sáu ngàn ba trăm lượng bạc trắng toàn bộ giao cho hắn. Tụ Vân Tẩu cả đời chưa từng nhìn qua nhiều ngân lượng như vậy, không chịu nhận. Nhưng nàng cố ý, muốn cho sư phụ cả đời áo cơm không phải lo. Tụ Vân Tẩu bất đắc dĩ phải nhận một nửa. Gặp được đứa nhỏ này, Tụ Vân Tẩu đời này đã thấy đủ.
Lại liên tục mấy ngày không ghé qua điếm, hôm nay là sinh nhật Vệ Tử Quân, nàng ăn một chén mì trường thọ của Điệt Vân mới nhớ tới, không nghĩ tới hắn mặc dù tức giận nàng, lại vẫn nghĩ cho nàng.
Sau khi ăn xong, luyện võ một hồi, Vệ Tử Quân cảm thấy nhàm chán, vẫn là tính đi trong điếm nhìn qua một chút.
Bởi vì khinh công tiến bộ, không đến một khắc liền đến cửa thành, ngẩng đầu nhìn lá cờ treo trên cửa thành đã sửa thành họ "Mạnh", không khỏi có chút nhớ nhung Trần Trường cùng Lý Thiên Kỳ, cũng không biết bọn họ khi nào có thể trở lại Lộc thành, có lẽ cả đời cũng không trở lại nơi này cũng không chừng.
Một đường chậm rãi đi dạo, thấy một quán nhỏ bán trâm, trong lòng vừa động, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của mình, tự mua cho mình vài thứ đi. Nhìn trúng một cái ngân trâm khắc hoa lan, liền mua, lại nhìn trúng một khối ngọc bội hình tròn có hình bạch phượng, ngọc bội này toàn thân màu xanh đậm bí ẩn mang theo chút thấu bạch, tỉ lệ thượng hảo, tinh xảo nhất là, thấu bạch kia vừa vặn điêu khắc thành ngọc phượng, Vệ Tử Quân rất thích, liền mua treo vào bên vạt áo, nghĩ một chút lại mua cho Điệt Vân một cái ngân trâm bằng bảo thạch màu xanh.
Lúc vào trong điếm, đầy ngập khách, Vệ Tử Quân nhìn thoáng qua tiếng động lớn nháo ngoài đại sảnh, lập tức đi lên trên lầu.
Còn chưa đi đến trên lầu, đằng sau nghe thấy một tiếng quát to vội vàng mà vui sướng: "Vương!"
Vệ Tử Quân theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, thấy một đại hán thân hồ phục chạy về phía nàng, đằng sau còn có hai người cũng lảo đảo đi theo.
Đại hán kia cầm tay Vệ Tử Quân, "Vương! Thật là người sao, người thật sự không chết? Vương, ta không phải là đang nằm mơ chứ." Đại hán kia nói xong mắt liền đỏ lên. Hai người kia cũng đi lên đồng loạt kêu "Đại vương", hai mắt hồng hồng.
Vệ Tử Quân có chút mông lung, đột nhiên phát sinh tình huống khiến nàng có chút choáng váng, "Các vị khách quan, hai vị nhận nhầm người rồi chăng? Tại hạ là chưởng quầy Tụ Vân lâu này, không phải đại vương của các vị."
"Vương không nhận ra thuộc hạ sao, ta là Ca Thư Phạt mà." Đại hán kia lắc cánh tay Vệ Tử Quân, ánh mắt tràn ngập sự vội vàng cùng chờ mong.
"Thật xin lỗi, khách quan, ta không nhớ ra ngươi, có khả năng ta cùng với người ngươi nói có chút tương tự đi." Vệ Tử Quân thuận tay bỏ cánh tay kia ra.
"Này.." Ca Thư Phạt nhìn ánh mắt xa lạ kia, quả thực không giống là quen biết hắn, nhưng mũi mắt kia, dáng người kia mỗi một chi tiết, thậm chí ngay cả biểu tình kia đều là không có gì khác biệt, thế gian làm sao có người giống nhau như vậy. Thấy vậy lại càng khẳng định, "Vương, nhất định là vương, vương cùng thuộc hạ trở về đi."
"Dừng tay!" Lưu Vân Đức quát một tiếng, đi lên đem bàn tay đang nắm cánh tay Vệ Tử Quân hất xuống, "Nơi này không có đại vương các ngươi muốn tìm, khách quan nếu là đến ăn cơm, chúng ta rất sẵn lòng hầu hạ, nếu là kiếm chuyện, đừng trách chúng ta không khách khí."
Người tên là Ca Thư Phạt kia cùng hai đồng bạn nhìn nhau, dù sao cũng là ở địa bàn của người khác, không muốn gây chuyện, nhìn Vệ Tử Quân thật sâu, rồi trở về chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống còn nhìn về bên này một cái.
Vệ Tử Quân xoay người lên lầu đi vào phòng, đóng cửa vào, ngồi xuống sau án, xoa xoa cái trán lâm vào trầm tư.
Vương? Nàng chẳng lẽ là đại vương của bọn họ? Nếu mấy đại hán kia gọi nàng một tiếng xưng hô gì ngoại trừ vương, nàng đều chắc chắn là bọn họ nhận sai người, nhưng lại là đại vương! Nàng biết lúc mình xuyên đến đây là mặc một thân nhung phục của tướng lãnh dị tộc, chẳng lẽ nàng thực sự là vương của bọn họ? Thật là làm cho nàng tâm loạn như ma.
Đang lúc băn khoăn, có người gõ cửa, "Ai?" Vệ Tử Quân không kiên nhẫn hỏi một tiếng, chán ghét người khác quấy rầy lúc này.
"Là ta." Là thanh âm của Lưu Vân Đức, ngốc tử này muốn nói chuyện với nàng? Vệ Tử Quân đứng dậy ra mở cửa phòng.
"Ngươi không sao chứ. Không biết bọn họ đúng không?" Lưu Vân Đức nhỏ giọng hỏi.
"Ừ!" Vệ Tử Quân gật đầu.
Lưu Vân Đức thấy thế liền tươi cười, "Ta chỉ biết bọn họ nhận sai người. À.. Trước buổi tối chớ đi.. Có chút việc." Dứt lời trên mặt có điểm hồng, lại ngập ngừng một chút, cuối cùng không nói cái gì, xoay người đi xuống.
Mấy đại hán kia, ăn cơm xong liền đi, cũng không dây dưa, chắc là cũng nghĩ mình nhận sai người.
Buổi tối sau khi khách nhân ra về, Vệ Tử Quân chậm rãi đi xuống lầu. Chỉ thấy phía dưới là hai bàn đồ ăn phong phú, không đơn giản như bình thường, lại còn có rượu.
Thấy thần sắc Vệ Tử Quân kinh ngạc, Lưu Vân Đức xoa xoa hai tay nói: "À.. Hôm nay là sinh nhật ngươi, vừa vặn cho bọn tiểu nhị náo nhiệt một chút, bọn họ cũng đã lâu không được náo nhiệt một phen."
Vệ Tử Quân cười cười, nhớ tới ngày ấy Điệt Vân ở trong điếm nhắc nhở sinh nhật nàng, không nghĩ tới hắn lại để bụng nhớ kỹ như vậy, lại lấy cớ làm cho tiểu nhị náo nhiệt một chút để chúc mừng. "Tốt lắm, vừa vặn náo nhiệt một chút, mọi người đều ngồi xuống, hôm nay không say không về." Dứt lời dẫn đầu ngồi xuống.
Mọi người thấy nhân vật chính ngồi xuống, đều ngồi xuống, trong lúc nhất thời âm thanh chúc phúc vang thành một mảnh, bọn tiểu nhị ngồi ở một bàn khác đều tự động lại đây kính rượu, Vệ Tử Quân cười nói: "Các ngươi mười mấy người, mỗi người một ly, ta chẳng phải là say chết hay sao, như vậy đi, chúng ta cùng uống một ly này, là ta kính mọi người, đa tạ các vị từ trước tới nay ra sức lao động, Vệ mỗ biết các vị vất vả tất nhiên là sẽ không phiền các vị, Vệ mỗ kính trước một ly."
Vì tâm trạng tốt, Vệ Tử Quân bất giác uống nhiều mấy chén, tiếp theo lại nổi hứng lên chơi kích trống truyền hoa, cũng không biết là Vệ Tử Quân quá mức thông minh, hay là Lưu Vân Đức quá ngốc, hoa này, mỗi lần đều là từ trong tay người trước ném cho người sau liền dừng lại, nhìn hắn ngây ngốc cầm đóa hoa kia, vẻ mặt sầu khổ. Vệ Tử Quân cười ha ha.
Bởi vì Lưu Vân Đức bị dị ứng với cồn, uống xong một ly cả người liền rét lạnh run run không thôi, Vệ Tử Quân đành phải thay hắn uống mấy chén, nàng không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu chén, thẳng đến khi mờ mịt ầm ỹ muốn đi lên lầu ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]