Dọc theo đường đi, Vệ Tử Quân trong lòng không yên, không biết chuyện gì đang chờ đợi nàng ở phía trước.
Vào trong thành, từ xa đã trông thấy cung điện Cao Xương, nguy nga cao ngất, nơi cao nhất có chừng bốn tầng, hướng chính bắc có một thòa tháp bằng gỗ cao hơn mười thước!
Nhớ khi còn ở hiện đại, nàng từng tới đây tham quan, khi đó nơi này đã là một mảnh phế tích hoang tàn, mà nay, ai có thể nghĩ đến là một cảnh tượng huy hoàng tráng lệ như thế này, lập tức trong lòng một trận cảm thán thổn thức.
Đoàn người chậm rãi bước trên thềm đá của cung điện, trông thấy từ trong cung điện một đám người lao ra.
Vệ Tử Quân đang bước trên bình đài, liền dừng lại, lẳng lặng chờ những người đó đến gần.
Chạy ở phía trước, là một nam tử trung niên, cao lớn khôi ngô, một thân áo bào màu xanh ngọc làm từ vải sa tanh.
Nam tử kia chạy vội tới trước mặt Vệ Tử Quân, đứng lại, nàng bây giờ mới nhìn rõ mặt hắn, đó là một gương mặt tiều tụy, mang theo thần sắc có bệnh, giờ phút này lại hưng phấn có vẻ sáng rọi, dưới đôi mày rậm anh khí là một đôi mắt thâm thúy, lúc này lại chứa đầy nước mắt, rào rào rơi xuống, chảy xuống mặt, hai má, giữa chòm râu.
"Phong!" nam tử kêu một tiếng thâm tình, một tay nắm lấy tay Vệ Tử Quân ở trong áo, thất thanh khóc rống lên: "Phong, ngươi đã trở lại, đã trở lại, thật tốt, ngươi không chết, thật tốt quá, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340499/quyen-2-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.