Chương trước
Chương sau
Không bao lâu, A Sử Na Dục Cốc liền mệt mỏi, dựa vào đùi nàng ngủ thiếp đi.

Nàng không biết người này bắt nàng trở về làm cái gì, nhưng nàng cũng không hận hắn, oán tất nhiên vẫn có, nàng rời đi lâu như vậy, không có một chút tin tức, sư phụ cùng Điệt Vân không biết lo lắng thành bộ dáng gì nữa.

Nhẹ nhàng buông người nọ xuống, Vệ Tử Quân lặng lẽ đi ra ngoài Noãn các, vừa qua cửa, ngẩng đầu lên, Ca Thư Phạt cùng đoàn người vẫn như trước hầu ở đại điện.

Nhìn sắc trời bên ngoài dần tối, Vệ Tử Quân nói với những người đó: "Khả hãn đã ngủ rồi, các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi, Ca Thư Phạt ở lại."

Những người đó thấy bị đuổi đi, đều xông tới, "Hiền vương! Bọn thuộc hạ đều rất nhớ người! Người sao lại đuổi chúng thuộc hạ đi? Tốt xấu gì cho chúng thuộc hạ ở lại, nhìn ngài cũng tốt!"

Vệ Tử Quân nghe vậy, tay vỗ cái trán, không biết nói như thế nào mới tốt, "Cái kia.. Không phải ta muốn đuổi các ngươi đi, ta lo lắng các ngươi chờ đợi lâu như vậy, quá mức mệt mỏi, muốn cho các ngươi trở về nghỉ ngơi. Về phần Ca Thư Phạt, ta có một số việc không nhớ rõ, cần hỏi hắn một chút!"

"Bọn thuộc hạ đều nhớ rõ, ngài hỏi đi, điều chúng thuộc hạ không biết, sẽ không hé răng nửa lời." Một người cao gầy đứng ra nói.


"Chúng thuộc hạ đều ở bên cạnh nhìn là được, chúng thuộc hạ từ các bộ lạc rất xa chạy tới đây, chỉ để nhìn thấy ngài một chút, nhưng còn chưa được thấy rõ đâu!" Một người bên cạnh ủy khuất than thở.

Vệ Tử Quân cười khổ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Mọi người đều ngồi xuống đi!"

Đây kêu nàng mở miệng hỏi như thế nào, nhiều người như vậy, có chút chuyện hiển nhiên nói không ra miệng.

"Ách.. Các vị, ta hoàn toàn không nhớ rõ những chuyện trước kia, tự nhiên, các ngươi.." Lời này có chút ngượng ngùng nói ra, nhưng hiển nhiên mấy người kia đã hiểu ý, nói còn chưa dứt lời, đã có một người đứng lên.

"Vương, ta là thuộc hạ của ngài, Ngũ Đốt Lục Bộ nhất xuyết, Mộc Côn Ốc Lợi Xuyết."

"Hiền vương, ta là Tả Sương Ngũ Đốt Lục Bộ Thử Ni Thi Chỗ Bán Xuyết."

"Hiền vương, ta là Ngũ Đốt Lục Bộ Đột Kỵ Thi Hạ La Thi Xuyết của ngài."

"Hiền vương, ta là Ngũ Đốt Lục Bộ Nhiếp Xá Đề Thôn Xuyết."

* * *

Đợi những người này nói xong, Vệ Tử Quân chỉ cảm thấy một trận đau đầu. Đột Quyết này đã là một cái địa phương quỷ quái, hoang vắng không chịu nổi như vậy đã đành, cư nhiên ngay cả tên người, quan hào cũng thất loạn bát tao như thế, muốn nhớ rõ thật là phí công, thật sự là khiến cho người ta đau đầu kịch liệt.

Cho dù nàng có thể vừa gặp qua là không quên được, nhưng đối với những từ ngữ hoàn toàn xa lạ này, vẫn là không thích ứng được, chỉ nhớ đại khái, sau đó thử gọi tên của mỗi người.

Chúng thuộc cấp vừa nghe, lại càng bội phục, lại càng vui sướng, Tả hiền vương vĩnh viễn là niềm kiêu ngạo của bọn hắn, một chuỗi tên dài như vậy, dù là ai cũng không thể lập tức nhớ kỹ.

Thấy chúng thuộc hạ kia hai mắt nóng như lửa, chằm chằm nhìn nàng, nàng cũng hiểu được những người này là có thể tín nhiệm, buông xuống sự rụt rè, trầm giọng hỏi: "Ta tại sao lại hàng?"


Một câu hỏi nhẹ nhàng, làm tất cả mọi người bên trong ngừng hô hấp, cúi đầu, tựa hồ không ai dám trả lời vấn đề này, cũng không có người nguyện trả lời vấn đề này.

"Như thế nào? Vừa mới còn nói các ngươi đều nhớ rõ, hiện tại sao đều đã quên rồi?" Vệ Tử Quân hơi nhướng mi, hướng Ca Thư Phạt, "Ca Thư Phạt! Ngươi nói!"

Hết thảy đều là hắn gây lên, là đầu sỏ của tất cả! Hơn nữa tên của hắn tựa hồ cũng là ngắn gọn nhất, khó tránh khỏi bị hỏi nhiều vài câu.

Ca Thư Phạt đôi môi ngập ngừng, làm như không biết nói như thế nào, rốt cục cũng mở miệng nói: "Hiền vương, lệnh tôn đại nhân là Đại Dục tả kiêu Vệ đại tướng quân, hai năm trước, phụng mệnh tiêu diệt quân ta nhiễu loạn ở biên cương, bị quân ta bắt được." Ca Thư Phạt mắt nhìn biểu tình của Vệ Tử Quân, tiếp tục nói: "Mà Hiền vương người sau khi nghe nói, liền thề lĩnh quân cứu cha, mang binh công chiếm Y Ngô. Trước kia Y Ngô là lãnh thổi của Tây Đột Quyết ta, chính là người dẫn quân Đại Dục đánh chiếm. Đem quân ta đánh lui đến bên này La Mạn Sơn."

"Ngươi là nói, ta nguyên là tướng quân của Đại Dục?" Đây có chút bất khả tư nghị, nàng còn nhỏ tuổi đã tòng quân?

"Trước kia không phải, nghe nói trước kia Hiền vương khinh thường tòng quân, khinh thường vào triều, là vì cứu cha, lại không nghĩ rằng người tuổi tuy nhỏ, nhưng tư thế oai phong, hùng tài võ lược, lập được công lao lớn, không quá một tháng đã được thăng bốn cấp, trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Dục Tả lĩnh quân Vệ đại tướng quân."

"Sau đó thì sao? Gia phụ hắn ra sao?" Không ngờ nàng còn có phụ thân, cũng khó trách, ai mà không có cha mẹ sinh ra đâu, nàng trước nay đều chỉ có một mình, đi vào thế giới này cũng không mong mỏi gì cả, càng không nghĩ tới đi tìm nguồn gốc của mình.

"Sau đó người tuyên bố muốn san bằng Đột Quyết, khả hãn thấy tư thế cầm quân của người, giống như mãnh hổ xuống núi, không thể ngăn cản, liền cho sứ giả nhắn cho người, lấy mạng của lệnh tôn để uy hiếp người đến đàm phán. Mà người chỉ nói một câu, 'Ta nếu hàng ngươi, tất bị giam vào ngục, làm sao có thể cứu cha, nếu như ngươi giết cha ta, tất không có ngày mai'. Những lời này làm cho khả hãn càng thêm thưởng thức người, cũng là từ khi đó, khả hãn còn muốn có lòng của người.

Hai bên giao chiến, không phân thắng bại, khả hãn cùng người ước hẹn mang năm trăm nhân mã tới nơi giao quân đàm phán, ước định là, người lui binh, không giữ chức đại tướng quân nữa, khả hãn trả lại lệnh tôn cho người.

Không ngờ là, Thái Liêm Cao lúc ấy vẫn là Đại Dục Tả lĩnh quân vệ thượng tướng quân sớm đố kỵ người anh tài, sợ người ngày càng nổi bật hơn hắn, ở sau lưng hãm hại, đem người lãnh binh đàm phán nói thành mang binh đi hàng địch, lúc người trở về doanh trại, lại lãnh binh vây quanh. Người không biết vì sao, nghĩ đến có gì hiểu lầm, liền không chống cự, trói tay chịu bắt. Khả hãn biết, nghe nói người ngày hôm sau, bị định tội phản quốc thông đồng với địch xử theo quân pháp, dưới tình thế cấp bách suốt đêm mang trọng binh tập kích. Bởi vì không có sự chỉ huy của ngươi, lại thêm quá mức đột ngột, quân Đại Dục tan tác, khả hãn mới có thể cứu người. Nhưng người quyết ý không hàng, khả hãn bất đắc dĩ lấy mạng của lệnh tôn ra đàm phán, rằng người chỉ cần đầu quân cho Đột Quyết ta, liền thả lệnh tôn về nước. Người vì ân cứu mạng, lại thêm muốn cứu cha, lại không có lợi thế gì, không thể chống lại, chỉ đành quy hàng."

Là như vậy sao? Bị người hãm hại! Vệ Tử Quân nàng có tài đức gì có thể! "Vậy.. Bọn họ có thể buông tha cha mẹ ta sao?"

"Hiền vương người lúc ấy cũng từng vì thế mà sầu lo, nhưng nếu không cho lệnh tôn trở về, vậy liền thành phụ tử hai người phản quốc, lệnh đường sẽ bị liên lụy, mà người lại không đành lòng chia lìa hai vợ chồng bọn họ, liền viết một phong thư cho Thái Liêm Cao kia nếu như niệm tình từng là môn sinh của lệnh tôn, thì cho lệnh tôn trở về, cũng may Thái Liêm Cao tuy là người âm ngoan ghen tị, sau khi thấy thư của người, cũng chưa từng làm hại lệnh tôn."

"Ừ! Chỉ là, thanh danh của ta ở Đại Dục, không thể rửa sạch." Vệ Tử Quân cười khổ một cái, hơi hơi thở dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.