Tháng tư, Tây Đột Quyết, băng tuyết rốt cục cũng bắt đầu tan ra, trận tuyết tai này khiến gia súc chết rất nhiều, cả nước ở trong tình trạng khó khăn. May mắn là Vệ Tử Quân đổi lấy lương thảo từ Thổ Phiên, tạm thời giải quyết khốn cảnh.
Sau trận thiên tai lớn như vậy, trong nước không một người đói chết, điều này trong lịch sử Tây Đột Quyết trước giờ chưa từng có. Có thể thấy, địa vị Vệ Tử Quân trong lòng dân chúng Đột Quyết to lớn như thế nào.
Bắt tay vào phê duyệt núi tấu chương, Vệ Tử Quân có chút phiền chán xoa vai. Tây Đột Quyết này cái tốt không học, lại đem đống nghi lễ của Trung Nguyên học hết, viết cả đống tấu chương, mỗi ngày phải phê từng này tấu chương đã mất hết nửa ngày, thời gian còn lại phải xử lý nhiều việc không xuể, nào là thể nghiệm, quan sát dân tình, xử lý đám mãng hán thường hay nhiễu biên. Mà riêng đống tấu chương này đã làm cho nàng đau đầu cực điểm.
Lúc Hạ Lỗ đi vào trong trướng, thấy nàng ngồi trên tháp xem tấu chương, cơ hồ ngày nào cũng thế, 'hắn' thật rất có tư cách của một đấng quân vương.
Vệ Tử Quân liếc hắn một cái, khóe miệng nhếch lên tiếp tục vùi đầu phê duyệt tấu chương. "Mông khỏi chưa?"
Hạ Lỗ trên mặt có một tầng đỏ ửng, "Khỏi rồi!"
"Ngồi đi." Vệ Tử Quân ngẩng đầu lên cười nói: "Hạ Lỗ lần này ngươi cứu ta một mạng, muốn ta ban thưởng cái gì?"
"Còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ kĩ rồi sẽ nói với ngươi." Hạ Lỗ trừng mắt nhìn.
Vệ Tử Quân lại cầm lấy một quyển tấu chương, cúi mắt chăm chú đọc.
Hạ Lỗ nhìn 'hắn' cúi thấp mặt, thần sắc chuyên chú như vậy thật là mê người. 'Hắn' so với lúc ở Đại Dục gầy đi rất nhiều. Đột nhiên trong lòng có cảm giác ê ẩm. Hắn hối hận, hối hận đem 'hắn' bắt đến đây, hối hận đối xử với 'hắn' như vậy khi ở trong xe, mà 'hắn' đến bây giờ cũng không nói qua một câu oán giận.
Nhưng hắn lại có chỗ may mắn, nếu không bắt 'hắn' tới nơi này, hắn làm sao lấy có thể ở chung với 'hắn'?
Nhưng, nếu ở Đại Dục, 'hắn' nhất định sẽ sống tốt hơn.
"Lại nữa! Lại chém giết, những người này làm cường đạo thật sự là làm tới nghiện luôn rồi, sớm muộn gì ta cũng diệt hết bọn họ." Vệ Tử Quân tức giận "ba" một tiếng ném quyển tấu chương xuống bàn. "Hạ Lỗ, ngươi thông báo cho thủ lĩnh bộ tộc Tả sương Hữu sương, Bá Khắc, bảo bọn họ không được tiếp tục đi phạm biên, phải biết rằng, Đột Quyết ta hiện tại quốc lực vô cùng yếu, người ta rất muốn lấy cớ này, công khai tấn công chúng ta, như vậy chẳng phải chúng ta lâm vào khốn cảnh!"
Vệ Tử Quân dứt lời, đẩy đống tấu chương ra, đứng lên, cầm lấy một kiện áo choàng.
Mùa này, bên ngoài, gió thổi rất mạnh.
"Muốn đi ra ngoài sao?" Hạ Lỗ hỏi. Sau lưng, hắn cũng không gọi nàng một tiếng khả hãn.
Vệ Tử Quân bước ra ngoài nha trướng. Bên ngoài bão cát nổi lên, thổi trúng mặt nàng khiến trên mặt sinh ra một trận đau đớn.
"Ta đem ngươi bắt đến nơi này, ngươi không hận ta?" Hạ Lỗ đứng ở một bên, nhìn thân ảnh nàng lay động trong gió, bất an hỏi.
"Hận? Mọi việc đã đến nước này, hận có tác dụng gì?" Vệ Tử Quân bị gió thổi nhíu mi, không rõ sao hắn đột nhiên lại hỏi vậy.
"Cho tới bây giờ chưa từng hận sao?" Hạ Lỗ vẫn có chút bất an.
"Vì sao phải hận ngươi? Hận cũng phải hận tiên vương mới đúng!" Vệ Tử Quân nheo mắt, cúi người nhìn mảnh đất dưới chân.
"Vậy, ngươi hận hắn sao?"
"Không có!" Nàng không chút do dự trả lời. Hận hắn? Nàng chỉ thấy đau lòng hắn, hoài niệm hắn.
"Vậy, ngươi thương hắn?" Hạ Lỗ rốt cục cũng nói ra vấn đề hắn đặt ở trong lòng đã lâu, hắn chưa từng tin tưởng bọn họ là trong sạch.
"Hạ Lỗ! Ngươi làm càn!" Vệ Tử Quân đột nhiên cả giận nói. Vốn tưởng rằng hắn bị giáo huấn, sẽ không nhắc lại chuyện xưa nữa, hắn lại ỷ vào cứu nàng một mạng, miệng lại bắt đầu vọng ngôn.
Hạ Lỗ trên mặt lạnh lùng, cúi mi mắt, "Ta muốn ban thưởng, hy vọng lúc chỉ có ngươi và ta, ta không cần xưng thần."
Hắn còn muốn ban thưởng!
Vệ Tử Quân buồn cười nói: "Ngươi có khi nào xem ta là khả hãn! Có khi nào ngưoi xưng thần với ta? Đâu chỉ sau lưng, trên triều đình chẳng phải vẫn thế? Đều đã làm rồi, còn muốn hỏi!"
Sắc mặt Hạ Lỗ hơi dịu đi, "Nhưng ta muốn khả hãn chính miệng đáp ứng, để tránh Hạ Lỗ không cẩn thận làm tức giận quân nhan."
Vệ Tử Quân bất đắc dĩ cười, đây là dỗi vì một câu quát lớn vừa rồi sao! "Được, ta chuẩn."
Hoàng cung Đại Dục, trong điện Thừa Ân.
Nam tử một thân Chu Hoàng Long bào, nằm trên tháp, thân hình thon dài kiện mỹ giãn ra, tay áo lướt qua dung nhan tuấn lãng.
"Bệ hạ, sao ngài lại muốn nô tì mặc cái áo choàng khó coi này!" Vị này vừa mới vào cung đã được phong làm Phùng Chiêu nghi, từ trong đám tú nữ tuyển ra, diện mạo có bảy tám phần tương tự với Vệ Tử Quân. Chỉ là tuy rằng ôn nhu diễm lệ, lại không có sự anh khí của Vệ Tử Quân, không có sự nho nhã tuấn dật của Vệ Tử Quân, so với một thân chói mắt của Vệ Tử Quân, ngoại trừ gương mặt có chút tương tự kia, thật không có một chút tương tự nào.
"Đúng vậy! Quả thực khó coi." Lý Thiên Kỳ liếc mắt nhìn trường bào màu trắng trên người nữ tử, nàng ta mặc quả thực khó coi, mềm đến ngấy, không một tia phong thái, nhưng mà, ai có thể mặc đẹp như người kia chứ? Có ai có thể đem áo choàng bình thường này, mặc lên người rực rỡ loá mắt như vậy chứ?
"Bệ hạ, nô tì không thích màu trắng, nô tì thay một kiện y phục khác nhất định sẽ đẹp hơn." Phùng chiêu nghi nghe bệ hạ nói khó coi, muốn làm hắn vui, lại nhìn kiện áo choàng màu hồng cánh sen trên long tháp, ánh mắt sáng lên, "Bệ hạ, nô tì mặc màu hồng cánh sen đẹp nhất, nô tì mặc cái này cho bệ hạ xem." Dứt lời, cầm kiện áo choàng kia lên mặc vào.
"Buông!" Lý Thiên Kỳ hét lớn một tiếng, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc băng hàn, vứt vạt áo choàng qua một bên, chán ghét liếc nữ tử một cái, "Cút xuống đi!"
Phùng chiêu nghi sửng sốt, khóc thành tiếng, không biết sao lại chọc giận hoàng đế tâm tình bất định này.
"Còn không đi ra ngoài!" Lại là một tiếng quát.
Phùng chiêu nghi nhẹ nhàng tháo vạt áo choàng ra, cũng phải yểu điệu giống như lúc nàng ta trang điểm phấn son vậy.
Áo choàng này bị hắn hung hăng đạp trên đất vô số lần, lại ôm về nâng niu vô số lần. Cầm lấy áo choàng này, nhớ tới ngày ấy... Hắn từ trong phòng kia đi ra ngoài. Chặt đứt tình cảm duy nhất hắn cả đời muốn bảo vệ.
Sau khi rời khỏi người kia, hắn mới phát giác, tình cảm đó đã đâm sâu vào trong lòng hắn. Hắn không biết đó là loại tình cảm gì, so với hữu nghị càng sâu, so với thân tình càng tùy ý, so với tình yêu càng rộng lớn...
Kỳ thật, hắn đã quay đầu đi tìm 'hắn'.
Hắn giận dữ mà đi, ở trên đường lại hoàn toàn tỉnh ngộ.
'Hắn' làm phản thì thế nào? 'Hắn' vẫn là tứ đệ, hơn nữa 'hắn' làm phản tất có nguyên do.
Cho dù 'hắn' là Vệ Phong thì có sao? Chẳng phải chính hắn cũng hâm mộ tài hoa của Vệ Phong sao? Không phải còn từng vì không thể gặp mặt một lần mà tiếc nuối sao?
'Hắn' giết vô số ái tướng thì thế nào? Trên chiến trường ngươi chết ta sống, da ngựa bọc thây, tình thế bức bách, đây cũng chứng tỏ 'hắn' anh dũng vô địch, hơn nữa những ngày ở cùng nhau, 'hắn' chưa bao giờ thương tổn hắn.
'Hắn' là đệ nhất nam sủng của Đột Quyết khả hãn? Mọi người đều biết? Hắn sao lại chưa từng nghe qua lời đồn đãi ấy! Chính tại nguyên nhân này, làm cho hắn mất lý trí, hắn sao có thể chịu được tứ đệ của hắn ủy thân trong lòng nam nhân khác. Chính vì vậy làm cho hắn mất đi khả năng phán đoán.
Hắn sao lại ngốc như vậy, ngốc đến độ dễ dàng tin lời của người nọ, hắn sớm nên nghĩ đến tứ đệ là người thế nào, từ trước tới nay, tứ đệ chưa từng khiêu khích hay dụ hoặc hắn. 'Hắn' ngây thơ như vậy, trân trọng hắn giống như ca ca, chưa từng a dua với hắn. Như vậy cùng người trong miệng người nọ, lúc nào cũng không quên khiêu khích người khác, khắp nơi không quên a dua, quả thực là cách biệt một trời một vực, lấy hiểu biết của hắn đối với 'hắn', người nọ tất là nói dối. Mà sao hắn lại dễ dàng tin tưởng như vậy!
Hắn không chút do dự quay đầu, chạy vội về, chỉ hận công lực mất hết, thân thể yếu ớt, không thể đi nhanh hơn.
Rét lạnh, đói khát, đả kích, thời gian dài bôn ba, làm thân thể mệt mỏi của hắn gần như không chịu được nữa. Rốt cục, sau khi chạy vài bước, trước mắt một mảnh tối om, liền ngất đi...
Ban đêm tháng tư, ngày bắt đầu dài hơn, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm cũng càng lúc càng lớn. Vệ Tử Quân ngồi trên ghế, ngưng mi trầm tư một lát, lại cầm bút lên.
Biên giới Đột Quyết cùng Đại Dục phong tỏa đã lâu, bọn họ cần nhanh chóng khôi phục thông thương.
Đã nhiều ngày nàng đều ở bên ngoài, không để ý cát bụi cuồng quyển, cưỡi ngựa xem xét chung quanh. Trận tuyết tai này, mặc dù mang đến tai nạn cho Tây Đột Quyết, nhưng cũng mang đến lợi ích, lượng lớn tuyết đọng tan ra, thấm vào bề mặt, làm cho đất đai vốn khô hạn, có chút ươn ướt. Nàng cần xin Đại Dục một ít lúa gạo tốt nhất, mời vài người Đại Dục giỏi về canh tác đến, nàng muốn trồng lúa trên mảnh đất này.
Bút lông cừu khẽ động, gian nan viết xuống, hắn, sẽ đáp ứng sao?
Sau khi đặt bút xuống, đọc lại một lần, thấy ổn. Bất kể hắn phản ứng thế nào, nàng đều phải làm như vậy. Nếu nàng đã trở thành vương của mảnh đất này. Nàng sẽ bảo vệ mảnh đất này, khiến cho con dân của nàng, cơm áo không lo.
Cho Ba Ha Nhĩ lui ra, cả người mệt mỏi, đi về hướng phòng tắm, quần áo từng kiện cởi ra.
Chìm vào trong nước, thật thoải mái hít nhẹ một hơi, dần dần cơn buồn ngủ đánh úp lại, nàng mơ mơ màng màng nhắm mắt.
Đột nhiên, có âm thanh lạ lọt vào tai, Vệ Tử Quân trợn mắt, phút chốc từ trong nước nhảy lên...
Một trường kiếm sắc bén, từ đỉnh trướng đâm thẳng vào trong nước.
Vệ Tử Quân quay đầu, kinh ngạc không thôi.
"Hỏa Y Hám!?" Nàng vừa kinh hô một tiếng, Hỏa Y Hám đã xuất một chiêu đâm thẳng tới.
Nàng ta lại có võ công! Hơn nữa tuyệt đối trên Hạ Lỗ, nàng ta nằm trên đỉnh trướng, vậy mà nàng lại không phát giác.
"Khả hãn thật đúng là quốc sắc thiên hương." Hỏa Y Hám không ngừng hướng mũi kiếm vào người Vệ Tử Quân, "Khả hãn hóa ra chính là vì vậy mà không thể làm việc vợ chồng? Khả hãn sao lại không mặc xiêm y che vào."
"Che làm gì chứ, chẳng phải ái phi nhận ra rồi sao. Ngươi hẳn là xem đủ rồi." Vệ Tử Quân hóa giải mấy kiếm, đi đến bên bồn tắm lấy quần áo lên, lại bị Hỏa Y Hám tung một kiếm ngăn lại.
"Thế nào? Còn chưa xem đủ sao? Những thứ trên người ta có ngươi đều có." Vệ Tử Quân sắc mặt như nước, "Ta nghĩ, chúng ta nên hảo hảo tâm sự một chút." Một trận gió thoảng qua, làm nổi bật dáng người nhất vũ, tiêm ảnh lưu quang xẹt qua con mắt, trong nháy mắt cả người Hỏa Y Hám đã dựa vào trong lòng một thân thể ôn hương nhuyễn ngọc.
Cổ họng không nói lên lời, phía sau là một mảng mềm mại. Hỏa Y Hám cười lạnh nói: "Khả hãn khiến ta thật thương tâm, ha ha..."
"Là ái phi khiến ta thương tâm mới đúng, ái phi đây là mưu sát phu quân, biết không?" Vệ Tử Quân đem môi sát đến bên tai nàng. "Là ngươi hãm hại người của ta?"
"Việc này không cần ta làm." Ánh mắt Hỏa Y Hám lạnh như băng, gương mặt xinh đẹp bị lửa hận thiêu đốt, "Nhưng mà, ta quả thực rất muốn ngươi chết." Thanh âm đột nhiên kích động. "Là ngươi giết phụ thân ta, tộc nhân của ta, là ngươi, là ngươi!"
Tay Vệ Tử Quân run lên, là nàng, lại là nàng!? Rốt cuộc nàng còn từng làm những chuyện xấu gì? Còn từng giết qua người nào?
"Ta đã từng, trong chớp mắt, ta đã do dự, dù sao, ta rất thích ngươi. Rất thích ngươi. Nhưng mà, ta thề phải báo huyết hải thâm cừu này..." Thanh âm của Hỏa Y Hám phát run, "Nhưng mà, ta không đành lòng xuống tay... Cho đến ngày ấy, cùng ngươi thân cận, ta biết, thật sự nếu không giết ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không giết được ngươi..."
Chân tay Vệ Tử Quân mềm nhũn, đầu tựa vào vai Hỏa Y Hám, cúi đầu thở dài một tiếng.
Thả lỏng cả người, Hỏa Y Hám xoay người ôm lấy Vệ Tử Quân, đôi môi nóng rực áp lên môi nàng, cuồng nhiệt hôn.
Vệ Tử Quân cả kinh, quên cả phản ứng, ô ô ra tiếng, "Hỏa Y Hám! Ngươi... Ngươi làm gì vậy! Ngươi thấy rồi, ta là nữ nhân! Nữ nhân đó!"
Cả người Hỏa Y Hám run lên, chậm rãi rời khỏi đôi môi, một giọt nước mắt, chậm rãi chảy xuống, "Hai năm! Hai năm... Nhưng mà, ngươi vì sao, vì sao lại là nữ nhân!" Nước mắt theo hai gò má, chảy xuống môi, lướt qua xương quai xanh tiêm mỹ, chảy xuống bầu ngực cao ngất, Hỏa Y Hám cúi đầu, cắn nhũ hoa trước ngực Vệ Tử Quân.
"Hỏa Y Hám! Ngươi đang làm cái gì!" Vệ Tử Quân thét lên một tiếng kinh hãi, đẩy Hỏa Y Hám ra.
Bên trong truyền ra tiếng la kinh động đến lính canh bên ngoài, "Khả hãn, ngài có việc gì sao? Khả hãn?"
Thấy không có người lên tiếng trả lời, bên ngoài bắt đầu có người la hét, "Mau, mau phá cửa, khả hãn hình như đã xảy ra chuyện."
Cửa nha trướng vừa bị lính canh đạp đổ, Vệ Tử Quân nhanh chóng tung ra một chưởng, một cỗ kình phong đem tên lính canh dũng mãnh vừa phá cửa hất ra ngoài.
"Ngươi đi nhanh đi." Vệ Tử Quân liếc Hỏa Y Hám.
Ánh mắt Hỏa Y Hám trói chặt dung nhan trước mặt, lại lần nữa lại gần, "Khả hãn..." Một ngụm cắn môi Vệ Tử Quân.
Một trận đau đớn, hơi thở tinh ngọt lan vào trong miệng.
Tay Hỏa Y Hám vòng qua sau lưng, nhẹ nhàng vuốt ve, từ trong tay áo, hiện ra một chuỗi chủy thủ hàn quang, cổ tay xoay chuyển, hướng vào lưng Vệ Tử Quân...
"Oành" một tiếng, thân thể Hỏa Y Hám bay lên trên không, ngã xuống bồn nước. Bọt nước bắn tung tóe, máu tràn ra, một đóa huyết lan vô cùng diễm lệ nở trên mặt nước, nước trong giờ đã biến thành đỏ máu.
Nàng cảm giác được hàn khí của thanh chủy thủ, không nghĩ ngợi đã ra tay, bởi vì tình thế cấp bách, một chưởng này lực đạo rất lớn. Vệ Tử Quân nhìn người trong nước, quên cả phản ứng, nàng không muốn giết nàng ta, không muốn giết nàng ta...
"...Hắn... Cẩn thận... Tiểu... Tâm..." Hỏa Y Hám nhắm hai mắt lại. Dung nhan tuổi trẻ xinh đẹp kia, chậm rãi chìm vào trong nước.
Nhìn thùng máu loãng kia, Vệ Tử Quân ngơ ngác, sững sờ nghe được tiếng bước chân, phi thân lên, cầm lấy nội sam màu trắng từ trong nữa. Vừa mới đem nội sam phủ trên người, Hạ Lỗ đã xông vào.
"Ngươi có sao không?" Trong lời nói tràn đầy sự lo lắng, đến khi thấy tình hình trong phòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Trung y nguyệt sắc vừa ngắn lại còn ướt nhẹp, thắt lưng cùng đôi mông hiện lên sinh động, hai phiến no tròn, đầy đặn, cặp đùi thon dài, mượt mà lộ ra dưới vạt áo,... Nhìn bóng lưng kia của 'hắn', làm cho cổ họng hắn dâng lên một ngọn lửa không tên.
'Hắn' lại có thân hình nổi bật như vậy, không chỉ có gương mặt yêu nghiệt, tiêm mỹ dị thường, so với nữ tử còn câu hồn hơn...
Thấy người sau lưng vẫn cứ đứng yên ở đấy, Vệ Tử Quân nghiêng mặt, cúi thấp mắt, che giấu cảm xúc trong mắt, "Không có việc gì, ngươi đi ra ngoài đi."
Hạ Lỗ không nhúc nhích, trong mắt chỉ có hình ảnh gương mặt nàng mờ ảo trong hơi nước lượn lờ, thân hình tuyệt đẹp, tinh xảo, nhu hòa, vài chỗ ẩm ướt phát dính ở mặt sườn, giống như trong mưa xuân, thanh thúy ướt át.
"Còn không đi ra ngoài sao?" Vệ Tử Quân có chút ảo não, hai tay kéo chặt vạt áo trước ngực, chỉ sợ hắn đột nhiên tiến lên.
Giống như phát hiện nàng xấu hổ, Hạ Lỗ cười khẽ, ý muốn trả thù hiện lên trên môi, ánh mắt tràn ra một tia trêu tức, "Khả hãn mau xoay người lại, để thần xem thương thế cho ngài."
"Ta không bị thương." Ngươi đi ra ngoài đi.
Hạ Lỗ từ khi nào trở nên tốt bụng như vậy? Lại kêu nàng là khả hãn, còn tự xưng thần?
"Thần biết khả hãn không muốn để thần lo lắng, nhưng nếu không xác định được khả hãn thật sự không sao, thần sao dám rời đi." Hạ Lỗ tiếp tục đi tới.
Vệ Tử Quân quét mắt nhìn khuôn ngực phồng lên, hai điểm nộn hồng dưới y phục ẩm ướt, mỏng manh kia đã lộ ra hình dạng hoàn mỹ, hai nụ hoa ở trước ngực nở ra yêu kiều.
Hạ Lỗ! Hắn muốn chết sao? Cứ tới đây thử xem.
Chờ Hạ Lỗ bước tới phía trước vài bước, ống tay áo Vệ Tử Quân nhấc lên, cuốn theo nước, khiến cho xung quanh bốn phía như bao phủ bởi màn mưa, Hạ Lỗ cảm thấy hoa mắt, phía sau đã bị điểm mấy đại huyệt.
Nàng thuận tay cầm quần áo mà người hầu đã chuẩn bị lúc trước lên, mặc lên người.
"Khả hãn, thần đến chậm!" Ca Thư Phạt vẻ mặt áy náy.
Vệ Tử Quân không nói gì, nhìn Hỏa Y Hám nằm kia.
"Đem nàng ta ra ngoài đi."
Ngoài trướng gió vẫn gào thét như trước, khắp trời đất đều bị cát vàng bao phủ. Tràn ngập không thấy mặt trời.
Nhìn đồ ăn trên bàn, Vệ Tử Quân một miếng cũng ăn không vào, hiện ra trước mắt, đều là hình ảnh Hỏa Y Hám hai mắt đẫm lệ.
"Ai..." Thở dài một tiếng, tay xoa môi, một tia đau đớn truyền đến, nàng nhíu nhíu mày.
Tiếng "Ừ... nha... nha" truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của Vệ Tử Quân. Quét mắt nhìn Hạ Lỗ, thấy hắn nằm trên thảm, bộ dáng cứng ngắc, tâm tình của nàng đột nhiên tốt lên.
"Hạ Lỗ, đói sao?" Vệ Tử Quân cầm một cái chân cừu lên.
Đôi mắt Hạ Lỗ gắt gao nhìn nàng chằm chằm, giống như muốn phun ra hỏa đến nơi.
Vệ Tử Quân xuy cười, "Hạ Lỗ, nhìn người khác như vậy không tốt đâu, ngươi xem, ánh mắt này của ngươi có thể nướng chín một con cừu sống đó."
"Nào ăn đi, đừng để bụng đói, chịu khó chút đi." Vệ Tử Quân xé một miếng thịt nhỏ đưa tới bên miệng Hạ Lỗ.
Hai mắt Hạ Lỗ trừng lớn, tràn đầy xem thường, dùng sức thổi một phát, miếng thịt kia bay sang một bên.
"Ai nha, lãng phí, lãng phí quá đi." Vệ Tử Quân nói, "Hạ Lỗ là chê quá ít sao?" Thuận tay xé một khối thịt dê lớn, liều mạng nhét vào trong miệng Hạ Lỗ. Hạ Lỗ không thể né tránh, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, ô ô ra tiếng.
"Khả hãn, có thư báo." Một tên lính gác ở ngoài thông báo.
"Vào đi." Vệ Tử Quân thuận tay giải huyệt đạo cho Hạ Lỗ. Tra tấn hắn lâu như vậy, tạm thời buông tha hắn.
Cũng không để ý Hạ Lỗ ở một bên, mở phong mật báo kia ra. Hơi im lặng một lúc, mới nói, "Rốt cục cũng đến rồi!"
"Ai?" Hạ Lỗ lo lắng liếc nàng một cái.
"Thổ Phiên!" Trên mặt Vệ Tử Quân không một tia gợn sóng, "Lần này cầm quân là vương tử Thổ Phiên... Cống Tùng Cống Tán. Ba mươi vạn đại quân! A! Tùng Tán Kiền Bố cũng thật coi trọng ta!"
Ba mươi vạn, bọn họ là muốn tiêu diệt Tây Đột Quyết. Nhưng mà, với quân đội hiện tại của Đột Quyết...
Vệ Tử Quân nhíu mày suy tư, bên ngoài lại truyền đến thanh âm. "Công chúa! Người không thể vào! Khả hãn đang nghị sự!"
"Ngươi buông ra! Các ngươi một đám hạ nhân, dám bất kính với bản công chúa, ngươi còn không buông..."
"Ai u —— "
Một tiếng tru lên, A Sử Na Đê Lam chạy vào.
Thấy Vệ Tử Quân, liền phi đến muốn đánh. "Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi..."
Cánh tay Vệ Tử Quân xoay một vòng, liền đem A Sử Na Đê Lam ôm vào trong lòng.
A Sử Na Đê Lam không thể động đậy, giãy dụa, nức nở: "Ta hận ngươi... Hận ngươi... Ngươi giết mẹ ta... Ta hận ngươi..."
Thật lâu sau, thấy A Sử Na Đê Lam khóc mệt rồi, mới nhẹ nhàng buông nàng ta ra.
A Sử Na Đê Lam vừa được thả ra, đột nhiên lấy ấm trà trên bàn hung hăng ném về hướng Vệ Tử Quân.
Vệ Tử Quân nhìn nàng, không né tránh, một dòng máu, từ trên trán chảy xuống.
Hạ Lỗ lẳng lặng nhìn thấy hết thảy, nhìn ấm trà kia đập vào trán nàng, lòng hắn như bị kim đâm từng chút một, dòng máu kia giống như một thanh kiếm, đâm vào lòng hắn.
Hắn tiến lên, nhấc A Sử Na Đê Lam lên, hung hăng đánh mấy phát vào mông nàng.
"Hạ Lỗ, ngươi làm cái gì vậy? Nàng vẫn là một đứa nhỏ." Vệ Tử Quân tiến lên kéo Đê Lam lại, "Ba Ha Nhĩ, ôm nàng đi."
"Hạ Lỗ, ngươi dám đánh ta, ta muốn trị ngươi tội chết." A Sử Na Đê Lam ở trong lòng Ba Ha Nhĩ, vừa khóc vừa giãy dụa, quát lên.
"Mau cho ta xem thương thế." Hạ Lỗ cầm lấy một chiếc khăn nhẹ nhàng lau vết máu kia đi. May mà miệng vết thương không lớn.
Từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ, dốc ra một chút bột phấn màu xám trắng, bôi vào vết thương của nàng.
"Đợi chút, đây là cái gì?" Vệ Tử Quân bắt lấy tay Hạ Lỗ.
"Đây là thuốc trị ngoại thương tốt nhất của Tây Đột Quyết, yên tâm, sẽ không lưu lại sẹo."
Nghe hắn nói như thế, nàng buông tay ra, thuốc này nàng từng nghe nói qua.
Cẩn thận chạm vào miệng vết thương kia, hắn sợ sẽ khiến cho nàng đau, vầng trán oánh nhuận, trơn bóng, xúc cảm trắng mịn lạnh lẽo, làm đầu ngón tay hắn có chút run run.
Tùy ý hắn đùa nghịch, Vệ Tử Quân cúi mi mắt, trầm mặc không nói.
Nếu, khí lực của nàng nhỏ lại một chút, nàng ta sẽ không phải chết, nàng không muốn giết nàng ta, thật sự không muốn giết nàng ta... Cho dù, nàng ta đem chủy thủ hướng vào nàng, nàng cũng không muốn giết nàng ta...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]