Sứ giả Đại Dục rốt cục cũng đến, mang theo lễ vật của bọn họ, lúc sáng sớm mặt trời vừa lên đã cùng nhau đi vào nha trướng của Tây Đột Quyết khả hãn. Khôi phục buôn bán ở biên giới với Đại Dục, cử sứ giả mang lễ vật đến giảng hòa với Tây Đột Quyết, là thủ đoạn tất yếu của nước giàu.
Sứ giả Đại Dục mang đến các loại lúa mạch, đồ ăn, nông phẩm. Khi bọn họ mở những thùng đựng đồ ăn bằng đá vô cùng bắt mắt kia ra, mũi Vệ Tử Quân hơi cay cay, nàng nhẹ nhàng hít vào. Hóa ra người kia còn nhớ tới nàng.
Ở đó chính là những thứ nàng thích ăn nhất vải, chanh, dưa và trái cây... ướp đá.
Vệ Tử Quân mở thư do sứ giả mang đến, nhìn thấy nét chữ quen thuộc. Theo phép bình thường, dùng từ khách khí hữu lễ, hoàn toàn là lời hàn huyên của một quốc quân với một quốc quân khác đầy lễ tiết. Vệ Tử Quân xem xong, chậm rãi khép thư lại, mặt không một tia gợn sóng.
"Khăn Tư Lặc, ngươi tụ tập dân du mục, bảo bọn họ theo người Đại Dục học trồng lúa, ta hy vọng sang năm, Tây Đột Quyết ta có thể ăn lương thực tự mình trồng."
"Nhưng mà, khả hãn..." Khăn Tư Lặc chưa kịp nói có thủ vệ vào yết kiến, "Khả hãn, Cống Tùng Cống Tán không chịu ăn cơm."
"Được rồi!" Vệ Tử Quân nói chuyện với Khăn Tư Lặc, không có tâm tư nghe người nọ nói chuyện, "Không ăn thì không ăn đi."
Thấy nàng quay mặt lại, Khăn Tư Lặc nói tiếp: "Khả hãn, Đột Quyết ta nay đây mai đó, không ở nơi cố định, phải trồng thế nào?"
"Lương thực, là trồng trên đất Tây Đột Quyết ta, mà chúng ta bất kể di chuyển như thế nào, đều là ở trên đất của Tây Đột Quyết ta, không phải sao?"
"Lão thần đã hiểu, khả hãn anh minh."
"Năm nay ta muốn xây dựng quốc khố vững chắc, sang năm, ta muốn khởi công xây dựng thuỷ lợi, đào kênh mương. Thuỷ lợi là sinh mệnh của nông nghiệp, không có nước tưới không có lương thực, ta muốn đem Lệ Thủy trong Tháp Mộc Hà, đào ra nhiều nhánh sông, ta muốn cho mỗi người dân du mục đều có gia viên của mình, nơi nơi màu mỡ, không cần phải đi cướp đoạt, không cần phải hâm mộ người khác..." Tiếng nói của Vệ Tử Quân tràn ngập cảm tình, trên mặt lại vô cùng thản nhiên.
Hai mắt Khăn Tư Lặc như bị sương mù bao phủ, đó là một phong cảnh tươi đẹp đến nhường nào? Thất thần một lát lại nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, "Nhưng khả hãn, nếu xây thành quách, về sau gặp quân xâm lược, sẽ bất lợi cho Tây Đột Quyết ta."
"Nghề nông, không nhất định phải xây thành quách, dựng chiên trướng, cũng có thể làm nông. Hơn nữa, ta sẽ không để cho bất kì kẻ nào xâm lược quốc thổ của ta."
Khăn Tư Lặc nhìn vị khả hãn thiếu niên trước mắt, nhìn hai mắt nàng lóe sáng, khuôn mặt tỏa sáng, trong lòng đột nhiên vô cùng tôn kính. Đã thật lâu, hắn không có cảm giác muốn kính dâng toàn bộ như vậy, vì nguyện vọng của người nào đó, có thể trả giá tất cả.
"Thần lập tức đi làm." Khăn Tư Lặc kính cẩn lui ra.
Nàng nhẹ nhàng cầm lấy một trái vải, bóc ra cho vào trong miệng, một tia lạnh thấm vào, một tia băng ngọt, từng đợt từng đợt mùi thơm ngát, ngọt đến tận yết hầu.
Đã lâu không được ăn hoa quả ngon như vậy.
Nàng dùng tay lấy ra hột vải trong miệng, trầm tư một lát, ngẩng đầu nói, "Ba Ha Nhĩ! Đem hoa quả này qua chỗ Đê Lam đi."
Nàng đứng giữa cửa nha trướng, bên ngoài ánh mặt trời vừa vặn, nhắm mắt ngửa đầu, hưởng thụ ánh mặt trời. Đột nhiên, hai má truyền đến một trận đau đớn.
Vệ Tử Quân mở mắt ra, chỉ thấy A Sử Na Đê Lam đang cầm một đĩa hoa quả, lại giơ tay lên, ném một quả vải đến, "Giữ lại tự mình ngươi ăn đi! Ngươi là hung thủ! Ta không ăn! Mẹ ta cũng sẽ không bảo ta ăn!"
Mẹ nàng ... Cũng sẽ không bảo nàng ăn sao?
Vệ Tử Quân ảm đạm, tay xoa môi, vết thương kia, ngay cả chút dấu vết cũng không tìm thấy.
Sau khi chiến tranh kết thúc mười ngày, không ngoài dự đoán, sứ giả Như Bách đã đến. Vệ Tử Quân cho bọn họ ở ngoài trướng đợi một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, liền cho bọn họ vào.
"Khả hãn, Thổ Phiên ta muốn cùng quý quốc giao hảo, kết thành liên minh, cùng thảo phạt Đại Dục. Đại Dục mấy năm nay liên tục áp bách, đem chúng ta bức tới nơi hoang vu, bọn họ lại chiếm trung nguyên phì nhiêu, hưởng hết vinh hoa phú quý, hai quốc ta đều dũng sĩ vô số, làm sao phải chịu như thế, nếu chúng ta liên hợp phát binh, chắc chắn lần này sẽ khác, bá chủ trung nguyên, chỉ còn ngươi ta hai nhà."
"Lời này nói có lý." Vệ Tử Quân lạnh nhạt cười.
"Nay Đại Dục tân vương kế vị, chính sự chưa ổn, các phái thế lực rối rắm, lúc này, là thời cơ tốt để phát binh." Sứ giả Thổ Phiên cực lực giựt dây.
"Theo như lời ngươi, hoàng đế Đại Dục kia vừa đăng cơ phải bình định nội loạn, tiếp đó, lại trải qua hai tháng bao vây tiễu trừ, vừa mới bắt mấy người chiếm cứ huyện Diêm Thành, đem chỗ ngứa của Đại Dục trừ bỏ. Đại Dục lúc này thiên hạ đã định, quốc thái dân an, ngươi ta hai quân hợp lại cũng không phải đối thủ của bọn họ, ta xem việc này, cần bàn bạc kỹ hơn."
"Dạ, khả hãn nói được cực kỳ có lý, kỳ thật lần này chúng tôi tới quý quốc, mục đích khả hãn hẳn đã biết. Thổ Phiên ta chính là muốn giao hảo cùng quý quốc, phát triển buôn bán, trao đổi võ học, cũng thỉnh cầu khả hãn trả lại vương tử Thổ Phiên ta, quốc vương chúng tôi tất sẽ cảm kích vạn phần, ngày sau nếu quý quốc có việc, tất sẽ ra tay tương trợ." Dứt lời, bèn cười nịnh nọt, "Quốc gia của chúng tôi có chuẩn bị một ít lễ mọn, xin khả hãn vui lòng nhận cho."
Sứ giả Thổ Phiên đem quà tặng từng kiện từng kiện trình lên. Cuối cùng, mang ra hai mươi đồng tử. "Khả hãn, đây là quà tặng đặc biệt nhất quốc vương chúng tôi dâng cho khả hãn." Sứ giả Thổ Phiên mang vẻ mặt ái muội tươi cười.
Vệ Tử Quân vừa thấy, trong lòng liền sáng tỏ, nhất thời có chút buồn bực, xem ra lời đồn nàng có loại ham mê này sớm đã truyền ra bên ngoài.
Mặc dù giận, nhưng vẫn tươi cười bước xuống Hãn vị. "Sứ giả từ đâu biết được bản hãn vương có ham mê này?"
Sứ giả Thổ Phiên mang vẻ mặt tươi cười chân thành, "Đây, cũng là nghe Nỗ Thất Tất Bộ thủ lĩnh của quý quốc nói."
"Nỗ Thất Tất Bộ?" Vệ Tử Quân nhìn những nam đồng môi hồng răng trắng trước mặt, thong thả đi một vòng, ở trước mặt một nam đồng dừng lại, "Quả thực là quốc sắc thiên hương." Tay xoa hai gò má nam đồng, chậm rãi lướt qua môi nam đồng, khóe mắt khinh tảo, thấy khuôn mặt Hạ Lỗ đã không còn bình tĩnh như trước, chẳng những lạnh lẽo, còn ẩn ẩn một tia tức giận.
Xoay người trở lại Hãn vị, nhẹ nhàng ngẩng đầu, "Hạ Lỗ, lại đây."
Nghe thấy tiếng nàng gọi, Hạ Lỗ do dự một chút rồi đi qua. Đợi khi đi đến bên người nàng, bị nàng một phen kéo đến trên hãn vị. Chúng đại thần cả kinh, hai mắt giống như muốn thoát ra ngoài, Hạ Lỗ cũng cả kinh, cả người cứng ngắc.
"Ham mê này của ta sao lại để Thổ Phiên biết được? Công lao Nỗ Thất Tất Bộ của ngươi thật không nhỏ nha." Nhìn Hạ Lỗ thần sắc rối rắm, nàng cười khẽ, quay đầu nói với sứ giả Thổ Phiên: "Lời đề nghị của quý quốc ta sẽ xem xét, lễ vật này ta nhận, thay ta cảm tạ quốc chủ, nhưng mà, những đồng tử đều mang về hết đi, kỳ thật ta có một mình Hạ Lỗ là đủ rồi, nhiều mỹ nam như vậy, hắn sẽ ghen tị, chỉ sợ ta không có phúc hưởng, phải không Hạ Lỗ." Nàng còn dùng tay xoa đầu Hạ Lỗ.
Các đại thần ở dưới đều ngây ngốc nhìn bàn tay đang xoa đầu Hạ Lỗ, quên cả phản ứng.
Đợi tiếp xong tên sứ giả này, nàng phải đi thăm cái tên vương tử Thổ Phiên kia, mấy ngày nay thật là đã quên mất hắn.
Từ khi bị bắt, Cống Tùng Cống Tán từng nhiều lần đòi gặp nàng, mà nàng biết hắn cùng lắm là muốn đàm phán điều kiện, nhưng nàng thầm nghĩ lấy những thành tựu của hắn, cùng hắn đàm phán cũng không có ích gì, cho nên không để ý đến hắn. Sau lại nghĩ đến vấn đề phát triển nghề nông, liền đem hắn vất ở nơi nào không biết.
Nhưng sứ giả Thổ Phiên đã đến, không thể tiếp tục mặc kệ được. Cho nên giải tán đám đại thần, liền đi tới trướng giam Cống Tùng Cống Tán. Vừa vặn gặp một gã thủ vệ đi ra, thấy Vệ Tử Quân lập tức hành lễ, "Khả hãn, Cống Tùng Cống Tán vừa mới hôn mê vì đói, còn như vậy hai ngày nữa, hắn sẽ chết đói!"
"Ách? Hắn không thể chết!" Nếu hắn chết, Tây Đột Quyết phiền toái không ngừng, nhiều địch nhân không bằng nhiều bằng hữu, nàng cũng không muốn kết huyết hải thâm cừu với Thổ Phiên.
Vệ Tử Quân khoanh tay đi vào trong trướng, ánh sáng từ trên đỉnh trướng chiếu xuống có chút tối tăm, Cống Tùng Cống Tán nằm trên tháp, gầy đến mức không thể nhận ra, hốc mắt lõm xuống, trên làn da trắng nõn phủ một lớp bụi đen, so với hắn ngày mới gặp quả thực là hai người khác biệt.
Cống Tùng Cống Tán vừa tỉnh liền trông thấy Vệ Tử Quân, cả người chấn động, ánh mắt đầy thù hận bắn thẳng đến, bên môi mấp máy mấy câu. "Ta muốn giết ngươi."
Vệ Tử Quân lạnh lùng nhìn, "Giết ta? Ngươi có lý do gì để giết ta, sớm biết hôm nay chịu nhục, thì đừng mộng tưởng hão huyền, quốc thổ của Tây Đột Quyết ta từ khi nào là đình viện của các ngươi? Muốn tới thì tới, muốn đi liền đi?"
Gương mặt đầy bụi bị tức giận kích thích trở nên đỏ ửng, Cống Tùng Cống Tán cắn răng nói: "Ta muốn giết ngươi."
Vệ Tử Quân xuy cười, "Thật là! Có rất nhiều người nói những lời này, ta lại vẫn sống rất tốt. Không cần mộng tưởng hão huyền, vẫn là nên tự chăm sóc mình cho béo tốt, ta hy vọng có thể đem ngươi bán với cái giá cao một chút."
Sưu —— Cống Tùng Cống Tán dùng toàn lực tung một chuỗi chủy thủ. Vệ Tử Quân dùng ngón tay kẹp lấy lưỡi dao, quay đầu lạnh lùng nói: "Hắn sao vẫn còn có binh khí? Các ngươi làm việc kiểu gì?"
Hai tên thủ vệ tim như muốn nhảy ra ngoài, "Khả hãn tha mạng, thần đã kiểm tra qua, thực, thực sự không biết hắn giấu ở đâu."
Ánh mắt lạnh lẽo của Vệ Tử Quân xẹt qua gương mặt Cống Tùng Cống Tán, "Không cần tiếp tục đùa giỡn như vậy, nếu ngươi lại cất giấu binh khí, ta không ngại đem ngươi cởi sạch."
"Ta muốn giết ngươi." Cống Tùng Cống Tán lại nghiến răng.
Vệ Tử Quân thật sự nhịn không được nở nụ cười. "Giết ta? Vậy thì ăn nhiều cơm một chút, với thể lực bây giờ của ngươi, chỉ sợ còn không giết nổi một con kiến."
Lại quay đầu nói với thủ vệ: "Xem chừng hắn, mỗi bữa đều phải bắt hắn ăn cơm, không ăn cũng phải bắt hắn ăn."
"Dạ." Thủ vệ đáp, "Nhưng khả hãn, thân thể hắn yếu như vậy cũng là bởi vì có thương tích trong người."
"Vậy sao? Chưa trị liệu cho hắn sao?" Vệ Tử Quân quét mắt qua đầu vai bên trái của hắn, miệng vết thương chỉ băng bó đơn giản, máu loãng vẫn còn chảy ra, chỉ sợ miệng vết thương đã hư thối.
Khó trách, hắn muốn giết nàng, "Tìm một ngự y tới trị liệu cho hắn, ta hy vọng trong vòng năm ngày hắn sẽ trở nên béo tốt."
Hắn mang bộ dạng này trở về, chỉ sợ Thổ Phiên sẽ không vui.
Vệ Tử Quân rốt cục cũng bàn xong điều kiện phóng thích vương tử với Thổ Phiên, mười bảy vạn chiến mã tốt của Thổ Phiên, một trăm vạn lượng hoàng kim. Giá này, Vệ Tử Quân coi như vừa lòng.
Trước khi phóng thích Cống Tùng Cống Tán hai ngày, mấy tên phụ cách giải Cống Tùng Cống Tán vào nha trướng của Vệ Tử Quân.
Bước vào nha trướng, Cống Tùng Cống Tán nhìn thấy hai bên đại thần đều cung kính ngồi thẳng, vô cùng kính nể nhìn thân ảnh đang ngồi trên hãn vị kia. Xem ra tên khả hãn nhìn như nữ nhân này vẫn có chút lực uy hiếp.
"Cống Tùng Cống Tán vương tử, thời gian ngươi đến Tây Đột Quyết ta, Đột Quyết ta sản vật cằn cỗi, cho nên chiêu đãi có chỗ không chu toàn, mong ngươi đừng để bụng, hai ngày sau ta sẽ sai người hộ tống ngươi trở về Thổ Phiên. Hoan nghênh vương tử lại đến Tây Đột Quyết làm khách, chỉ là, không cần mang binh đến, nếu không, lần sau đến đây, sẽ không còn ngày trở về."
Vệ Tử Quân khẩu khí ôn hòa, lời nói thong thả, khiến cho lời nói có mũi nhọn như vậy nghe qua không mềm không cứng, giống như lời tâm sự thản nhiên, lại đủ sự uy hiếp cảnh cáo.
Cống Tùng Cống Tán trong lòng oán khí tích tụ, đột nhiên cười to, "Tây Đột Quyết khả hãn quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ là lại khiến cho ta có chút thất vọng, vốn tưởng rằng khả hãn là nam tử hùng tráng, ta thật sự không ngờ khả hãn lại là người nhỏ bé như vậy, khả hãn như vậy thật sự không thích hợp lên chiến trường giết địch, hẳn là phải ở trong lòng nam nhân ôm ấp làm nũng mới đúng."
Đại thần xung quanh vừa nghe, đều trừng mắt lên. Khả hãn của bọn họ sao có thể như thế.
Vệ Tử Quân sắc mặt vẫn như trước, nghe những lời phỉ báng này, cũng không để ý, tuy rằng trong lòng cũng mất hứng, nhưng còn chưa đến mức làm mình giận dữ. "Theo lời vương tử, vương tử so với ta thích hợp ở trên chiến trường giết địch hơn? Mà không phải thích hợp ở Tây Đột Quyết làm tù binh?" Tiếp theo khóe môi khẽ nhếch, phát ra một tiếng cười khẽ: "Ta thấy vương tử thích hợp làm tù binh hơn, vương tử cho dù làm tù binh cũng còn muốn tiết kiệm lương thực cho Tây Đột Quyết ta, thật sự là một tù binh khó kiếm."
Nhất thời, trong trướng tiếng cười vang thành một mảnh. Có một số đại thần còn cố ý cười vô cùng vang dội.
Gương mặt tuấn tú của Cống Tùng Cống Tán đỏ ửng, hai mắt tức giận giống như muốn bay ra ngoài.
"A! Tù binh thì thế nào? Cống Tùng Cống Tán ta thà rằng giống một nam nhân bình thường làm tù binh, cũng không muốn giống một nữ nhân mà làm khả hãn! Nhưng mà, ta thấy nếu phía trước ngực khả hãn ngài có hai cái bao, sẽ có người nhận khả hãn thành nữ nhân đó, nhưng khả hãn lại không có hai cái bao kia, nhìn khả hãn như bây giờ, nam không ra nam nữ không ra nữ, thật là buồn cười."
Tiếng cười đột nhiên im bặt, chúng đại thần run sợ nhìn về phía người ngồi trên hãn vị.
Vệ Tử Quân sắc mặt lạnh như băng, nàng quả thực đã tức giận.
Nàng chậm rãi đứng dậy bước xuống hãn vị, thong thả đi về phía Cống Tùng Cống Tán, "Xin hỏi vương tử là đố kỵ ta sao? Bởi vì chỉ có đố kỵ mới có phỉ báng, nếu vương tử không hài lòng về dung mạo của mình, không bằng..." Ngón tay thon dài ngả ngớn nâng cằm Cống Tùng Cống Tán lên, ngón tay xẹt qua khóe môi, xoa môi hắn, "Ta giúp ngươi, thế nào?"
Cống Tùng Cống Tán hoảng hốt, quên cả trốn tránh, ngón tay nàng tựa như mang theo ma lực làm dấy lên một ngọn lửa quanh thân hắn, ánh mắt trong suốt liếc một cái liền khiến người ta mê hãm.
Ngay khi hắn đang ngốc lăng, ngón tay Vệ Tử Quân cầm lấy chòm râu hắn, đột nhiên phát lực.
"Ai u ——" một tiếng, chòm râu kia bị Vệ Tử Quân giật xuống, tơ máu chậm rãi chảy ra.
Cống Tùng Cống Tán gầm lên giận dữ, hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm Vệ Tử Quân, chưa kịp có động tác gì, người đã bị binh lính hai bên chế trụ.
Vệ Tử Quân lộ ra khoái ý tươi cười, tay trái nắm cằm hắn, tay phải lại nắm một chòm râu khác của hắn, dùng sức kéo...
Đám đại thần thấy vậy, nhịn không được lại cười ha hả.
"Ba Ha Nhĩ ——" Vệ Tử Quân quay đầu gọi, "Lấy son phấn của ngươi, cho Thổ Phiên vương tử dùng thử một chút, thỏa mãn cho nguyện vọng của hắn, hắn sẽ không hồ ngôn loạn ngữ nữa, nói vậy hắn hẳn là muốn mặc nữ trang từ lâu, nhất là nhìn bộ dáng nam không ra nam, nữ không ra nữ."
Cống Tùng Cống Tán đáng thương bị người ta trang điểm cho ngay trước mặt chúng đại thần Tây Đột Quyết. Hắn bị điểm tất cả các huyệt đạo, chỉ có thể dùng ánh mắt bốc hỏa khóa trụ Vệ Tử Quân, giống như muốn dùng ánh mắt này, kéo nàng xuống địa ngục.
Đợi sau khi Cống Tùng Cống Tán mặc một bộ quần áo của nữ tử vào, Vệ Tử Quân vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào, rốt cục nhớ tới cái gì, cầm hai quả cam lớn, ở dưới ánh mắt của Cống Tùng Cống Tán, nhét vào ngực hắn.
Các đại thần Tây Đột Quyết đã cười đến muốn ngã tới nơi, hoàn toàn không có hình tượng. Lại nhìn khả hãn của bọn họ luôn nho nhã, hữu lễ, bình tĩnh, cơ trí, cầm hai quả cam lớn không có phong độ chạy tới, lại cười đến chảy cả nước mắt.
Xong xuôi, Vệ Tử Quân vỗ nhẹ lưng Cống Tùng Cống Tán, "Ta cho ngươi hai cái bao, có vừa lòng không?"
Cống Tùng Cống Tán nhìn nàng, không hề chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Sau đó, giống như rốt cục mệt đến tận cùng, khép mắt lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]