Chương trước
Chương sau
Ngoài trướng, hương sữa thơm ngát, mùi thịt dê nướng nức mũi, đống lửa cháy tí tách. Mặt trời trên thảo nguyên, vĩnh viễn tươi đẹp, trong sáng như vậy, gió thu mang đến cảm giác dễ chịu, khiến cho lòng người cũng vui vẻ.

"Trương huynh, mấy ngày tới ta sẽ quay về Đại Dục, Trương huynh có lời gì muốn ta nhắn không?" Mấy ngày nay cùng dùng bữa, Vệ Tử Quân đã gọi Trương Thạch là Trương huynh, nói chuyện với người này khiến nàng cảm giác như tìm được một kỳ phùng địch thủ.

"Đa tạ khả hãn, tiểu nhân không có lời gì muốn chuyển tới người nhà." Trương Thạch ôn nhã cảm ơn.

"Trương huynh không cần nói chuyện khiêm nhường thế, ta kính nể Trương huynh, thật ra ta rất muốn bái Trương huynh làm tiên sinh, mời Trương huynh đến Tây Đột Quyết ta tham chính, huynh thấy thế nào? Huynh xem non sông nơi này tươi đẹp, Trương huynh không muốn ở đây bộc lộ tài trí sao?" Vệ Tử Quân quả thực muốn thu hắn để dùng, cứ thế, mỗi ngày nàng đều không ngừng thuyết phục.

"Đa tạ khả hãn coi trọng, khả hãn cơ trí thông minh tài hoa cái thế, tài danh của khả hãn sớm đã truyền khắp Trung Nguyên, Trương Thạch cảm thấy không bằng." Trương Thạch ôn hòa uyển chuyển từ chối.

"Tiên sinh lại khiêm tốn, tiên sinh trên tinh thiên văn dưới tường địa lý, ta mới cảm thấy không bằng."

"Khả hãn lại khiêm tốn, khả hãn tinh thông binh pháp chiến lược, cái gọi là chiến lược, xuất binh luôn nắm chắc phần thắng mới là chiến lược, từ trước tới giờ, ta chỉ thấy một người có thể làm được như thế, đó là khả hãn ngài.

"Được, dừng lại ở đây, ta càng ngày càng cảm thấy hai người chúng ta đang tâng bốc nhau." Vệ Tử Quân bất đắc dĩ ngăn lại.

Hai người nhìn nhau, lập tức cười ha hả.

Cười xong một trận, Vệ Tử Quân phát hiện trên cằm Trương Thạch có một hạt cơm, cười cười dùng tay bảo hắn lấy xuống.

Từ sau khi có lương thực, nàng liền bắt đầu ăn cơm, mà Trương Thạch là người dân Đại Dục, khẩu vị cũng giống nàng, hai người cùng nhau ăn cơm có thể tiết kiệm rất nhiều.

Trương Thạch sờ tới sờ lui nhưng không đụng đến hạt cơm kia, Vệ Tử Quân đành phải mỉm cười vươn tay lấy hạt cơm từ trên mặt Trương Thạch xuống cho hắn.

Lúc Hạ Lỗ bước vào, đứng ở ngoài cửa, thấy tình huống như vậy, sắc mặt càng ngày càng trở nên lạnh băng.

Vệ Tử Quân nâng tay nói: "Hạ Lỗ, mau tới đây, ngươi cùng Trương tiên sinh nên cùng nhau luận bàn nhiều hơn."

Hạ Lỗ đi tới ngồi bên cạnh Vệ Tử Quân, cũng không nhìn Trương Thạch kia, nhìn chằm chằm Vệ Tử Quân. Thấy nàng vì vừa uống sữa ngựa, trên môi còn lưu lại một chút ẩm ướt, liền lấy khăn lụa, không coi ai ra gì nâng tay lau.

Môi bị lau khiến Vệ Tử Quân có chút ngốc lăng, không khỏi liếc Trương Thạch một cái, người kia đạm cười không nói, cúi đầu uống trà.

"Phong sao lại mặc quần áo qua loa như vậy." Tay vừa từ trên môi hạ xuống, lại sửa sang cổ áo hơi hở ra của Vệ Tử Quân.

Vệ Tử Quân hơi quẫn bách, ánh mắt lóe lên không dám nhìn Trương Thạch.

Trương Thạch thức thời cười, "Khả hãn, thần còn có việc phải đi, khả hãn từ từ dùng bữa, Diệp Hộ, ta đi trước một bước." Chắp tay rời khỏi.

Thấy người đi ra ngoài, Hạ Lỗ ra vẻ tươi cười: "Khả hãn, thật là mến mộ người tài, yêu đến gọi loạn luôn, một hồi Trương huynh, một hồi tiên sinh, cũng không biết gọi thế có đúng hay không nữa."

"Hạ Lỗ, ngươi làm càn! Ngươi đừng tưởng rằng cứu ta một mạng liền muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói." Vệ Tử Quân có chút tức giận.

Hạ Lỗ trên mặt phát lạnh, cúi thấp mi mắt, "Làm khả hãn tức giận, thần tội đáng muôn chết, muốn giết muốn phạt khả hãn xin cứ tự nhiên."

Vệ Tử Quân bất đắc dĩ liếc hắn, lại là như thế này! Bộ dáng tiểu tức phụ.

"Khả hãn! A Sử Na Bộ Chân thỉnh cầu gặp khả hãn." Bên ngoài có lính gác thông báo.

Vệ Tử Quân đứng dậy đi ra ngoài. Hạ Lỗ nhìn bóng dáng nàng rời đi, cô đơn đứng lên.

A Sử Na Bộ Chân đột nhiên yêu cầu gặp nàng, tất là có chuyện muốn nói với nàng, là cái gì chứ? Nói điều kiện? Hắn có lợi thế gì? Cam tâm nhận tội thỉnh cầu xử lý? Không phải phong cách của hắn.

Mải suy nghĩ, chẳng bao lâu, đã đi đến trước trướng giam.

A Sử Na Bộ Chân thấy nàng đi vào, bĩu môi cười nói: "Khả hãn thật là hạng người sợ chết, đi gặp ta một người công lực đã mất, còn dẫn theo nhiều binh lính như vậy. Khả hãn sợ ta ám sát ngài sao?"

"Sợ thì thế nào? Dù sao ngươi đã làm vài lần, lại làm thêm một lần cũng không phải không có khả năng." Vệ Tử Quân bất động thanh sắc.

"Ha ha ha... Khả hãn thật không giống người thường. Nói chuyện không hề che giấu, thực làm ta bội phục."

"Bớt nói nhảm đi, Đại Đầu Thiết tìm ta có chuyện gì?" Vệ Tử Quân không thích nói những lời thừa thãi.

"Thần mời khả hãn xem một phong thư." A Sử Na Bộ Chân mở một tờ giấy, đưa cho Vệ Tử Quân.

Vệ Tử Quân nhìn hắn một cái, tay nhận lấy tờ giấy. Cúi đầu nhìn, trên giấy viết bốn chữ lớn: tự đi tìm chết!

Khi nhìn thấy rõ ràng, đầu đã bắt đầu mê muội, Vệ Tử Quân thoáng lung lay, té ngã trên mặt đất. Mấy tên lính phía sau, cũng ngã theo.

A Sử Na Bộ Chân bắt lấy Vệ Tử Quân, lao ra ngoài trướng, lính gác ngoài trướng thấy khả hãn bị bắt, nhất thời hoảng loạn.

"Mau, lấy một con khoái mã đến, nếu không ta giết khả hãn của các ngươi." Hắn đem chủy thủ kề vào cổ Vệ Tử Quân, quát đám lính.

"Diệp Hộ, làm sao bây giờ?" Thấy Hạ Lỗ từ trong trướng lao ra, có binh lính vội hỏi.

Hạ Lỗ bước lên trước, "Đại Đầu Thiết, ta có thể cho ngươi ngựa, nhưng phải thả khả hãn."

"Thả khả hãn!? Chỉ sợ ta vừa lên ngựa, liền nhất tên xuyên tim, trước lấy ngựa đến, nửa đường ta sẽ thả hắn."

Hạ Lỗ thấp giọng phân phó binh lính, tên lính kia lập tức đi, chỉ chốc lát, một con ngựa trắng đã được dẫn đến.

A Sử Na Bộ Chân ôm Vệ Tử Quân phi lên ngựa, chạy như bay đi, Hạ Lỗ thúc ngựa theo sát.

A Sử Na Bộ Chân quay đầu hét lớn, "Hạ Lỗ, ngươi còn đuổi theo một bước nữa, Vệ Phong sẽ chết ở chỗ này."

Hạ Lỗ tức khắc kìm dây cương lại.

Bạch mã cấp tốc phi trên đường. Không ngừng xóc nảy làm cho Vệ Tử Quân tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn, bọn họ giục ngựa đi xuyên qua một khu rừng.

Không biết vì sao, ngựa đột nhiên rống lên một tiếng dài, đứng thẳng lên, cất vó đem hai người hất ngã xuống đất.

Vệ Tử Quân bắt được cơ hội nhanh chóng phản kích, lại phát giác toàn thân bủn rủn, cánh tay cũng không thể nâng lên, trong lòng nhất thời kinh hãi.

"A Sử Na Bộ Chân, ngươi cùng ta chạy trốn, không bằng ngươi một mình trốn. Một người trốn, sẽ không có ai đuổi theo ngươi, một người có thể bỏ chạy dễ dàng, chạy sang Thổ Phiên, có thể Đông Sơn tái khởi, tập hợp nhân mã đánh trở về. Nhưng nếu ngươi bắt ta theo, thêm trói buộc không nói, đằng sau tất có truy binh, ta dù chết hay sống, ngươi đều trốn không thoát. Ngươi nói, ngươi có phải nên ném ta đi không." Vệ Tử Quân kéo thân hình vô lực cực lực thuyết phục.

"Câm miệng!" A Sử Na Bộ Chân ra tay điểm á huyệt của nàng, Vệ Tử Quân trong lòng tức giận.

Bởi vì con ngựa kia chạy rồi, A Sử Na Bộ Chân kéo Vệ Tử Quân đi một lúc liền mệt nhào. Nghỉ ngơi chốc lát, ngồi dậy, hắn xuất thần nhìn gương mặt Vệ Tử Quân nằm trên mặt đất.

Lúc này Vệ Tử Quân không một chút khí lực, giống như con mèo nhỏ nhu nhược, vạt áo hỗn độn, đầu tóc có chút tán loạn, gương mặt hơi đỏ, đôi môi đỏ mọng hơi hơi mở ra, vô cùng dụ hoặc.

A Sử Na Bộ Chân đi qua, đè lên thân thể Vệ Tử Quân, "Mỹ nhân như vậy sẽ phải chết sao?"

"Ta rất muốn ngươi chết, nhưng mà, ngươi không thể dễ dàng chết đi như vậy được." Bàn tay thô ráp sờ mặt Vệ Tử Quân, "Người dễ dàng chết đi như vậy, chẳng phải thật đáng tiếc?" Há mồm liền cắn cằm Vệ Tử Quân.

Vệ Tử Quân đau đến nhíu mi.

Bàn tay hắn di chuyển đến đùi Vệ Tử Quân, hung hăng bóp, cuồng tiếu nói: "Ha ha ha ---------- ta đã sớm muốn tra tấn ngươi, ta muốn treo ngươi lên, hung hăng tra tấn!"

"Không có ngươi, ta sẽ không mất đi Hỏa Y Hám, sẽ không phải ăn nhờ ở đậu, ngươi giết nàng, ta muốn giết ngươi." Hắn hung hăng cắn môi Vệ Tử Quân, tràn ngập thù hận. Vệ Tử Quân đột nhiên có một tia sợ hãi, hắn muốn làm cái gì?

Bàn tay hắn đột nhiên động đến ngoại bào của Vệ Tử Quân.

"Hôm nay, ta phải nếm thử tư vị của Đột Quyết đệ nhất nam sủng ngươi, ta thật đã muốn từ lâu."

Cằm hắn đụng tới mặt nàng, rất đau. Hắn lưu lại trên làn da nõn nà của nàng những dấu hôn màu hồng nhạt. Ngoại bào phía sau bị cởi ra, nhục khố bị thoát hoàn toàn, cặp mông tuyết trắng tròn trịa lộ ra.

Hắn đè trên người nàng. Ở bên tai nàng thở phì phò, "Thành thành thật thật, đem Hãn vị tặng cho ta, thành thành thật thật trở thành người của ta, ta so với A Sử Na Hạ Lỗ sẽ càng làm cho ngươi khoái hoạt."

Vệ Tử Quân nhắm chặt hai mắt, cắn môi dưới, nàng chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như vậy. Trên chiến trường, nàng cũng chưa từng sợ, chết, cũng chưa từng sợ. Nhưng là lúc này, nàng sợ.

Vật thể nóng rực kia đụng tới da thịt, Vệ Tử Quân thầm nghĩ, xong rồi.

"Ngô -------" một tiếng kêu đau đớn.

Người kia run lên, tức khắc nhảy lên.

Một tiếng quát đồng thời truyền đến "Buông hắn ra-------- "

Không thể nhìn thấy tình hình phía sau, nhưng nàng nghe được tiếng quát kia, tiếng quát kia, là giọng của Hạ Lỗ, là Hạ Lỗ tới cứu nàng?

Đột nhiên sống mũi cay cay, ủy khuất mãnh liệt tràn tới. Rồi sau đó nàng cường ngạnh đem cảm giác kia nghẹn trở về, nàng là khả hãn, không phải một tiểu nữ tử.

A Sử Na Bộ Chân tiến lên nắm đằng sau Vệ Tử Quân, nhanh chóng bắt nàng đi, lại thêm một mũi tên bắn tới, hắn bất đắc dĩ phải buông tay chạy đi.

Thấy người nọ chạy trốn, Hạ Lỗ không đuổi theo, rất nhanh bổ nhào đến trước mặt Vệ Tử Quân, cúi đầu hỏi: "Bị thương ở đâu?"

Thấy Vệ Tử Quân lắc đầu, ừ nha nha ra tiếng, biết nàng bị điểm á huyệt, hắn tức khắc giải huyệt đạo cho nàng.

Đầu lưỡi được tự do, Vệ Tử Quân mở miệng câu đầu tiên nói đó là: "Quần... Quần..."

Hạ Lỗ lúc này mới nhớ tới tư thế vừa rồi của A Sử Na Bộ Chân, một đoàn lửa giận phút chốc dâng lên. Nhưng mà thấy cặp mông tuyết trắng oánh nhuận của nàng lại quên đi lửa giận kia, bắt đầu ngẩn người.

Vệ Tử Quân thấy Hạ Lỗ ngừng lại, ngơ ngác không có động tác, không khỏi lo lắng.

"Quần... Quần..." Nàng cố sức nói ra hai chữ.

Hạ Lỗ không phải là quên tình cảnh của Vệ Tử Quân, hắn chỉ là nhìn cặp mông tuyết trắng kia có chút ngẩn người.

Lấy lại tinh thần, thấy còn chưa xác định nàng có bị thương không, lập tức hỏi, "Có hay không bị thương?"

"Không, quần... quần..." Vệ Tử Quân càng ngày càng tức, nếu nàng có thể cử động, chắc chắn sẽ đánh bể đầu hắn.

Hạ Lỗ lúc này mới quỷ mị cười, kéo nhục khố của nàng lên, lúc kéo, vô cùng thong thả. Ngón tay không biết là cố ý hay vô tình chạm lên làn da kia. Ngón tay hắn chạm vào da khiến cho nàng cảm thấy một trận khô nóng.

Quần được kéo lên, Vệ Tử Quân lập tức nói: "Giải dược... Giải dược..."

Hạ Lỗ xuy cười, lấy một cái bình nhỏ ra, đặt dưới mũi nàng, cơ hồ trong nháy mắt, thân thể liền có thể hoạt động.

Vệ Tử Quân đứng lên, cúi đầu nhìn vạt áo, xấu hổ không dám nhìn vẻ mặt cổ quái của Hạ Lỗ.

Đem bụi đất trên người phủi đi, làm bộ như không có việc gì ngẩng đầu nói: "Hạ Lỗ, tên pháp không tệ nha, bắn trúng chỗ nào của hắn?"

"Cánh tay!" Hai chữ ngắn gọn, giống như không muốn phá vỡ không khí, hắn nhìn chằm chằm nàng, xuất thần mặt đỏ lên.

"Sao lại tìm được ta?" Nàng tiếp tục làm như không có việc gì hỏi.

"Ta cho hắn cưỡi Đặc Táp Lộ, nó tất ở chỗ này đá các ngươi xuống, không hổ là ngựa của ta." Hạ Lỗ tự hào nói.

"Hạ Lỗ, lần này ngươi lại đã cứu ta, ngươi muốn ban thưởng cái gì?" Ngữ khí tựa hồ vô cùng chân thành.

"Chờ ta suy nghĩ đi." Hạ Lỗ vẫn như trước không nói gì.

"Nhanh một chút."

Trở lại hãn đình, một đám binh lính đứng gác, các đại thần đều thấp thỏm tụ tập ở nha trướng. Thấy khả hãn bọn họ an toàn trở về, nhất tề vây quanh đây.

Lão thần Hiệt Lợi Phát, Diêm Hồng Đạt cơ hồ chảy cả nước mắt, khả hãn thiếu niên này, chẳng những anh dũng cơ trí, yêu dân như con, lại một lòng vì Đột Quyết, tạo phúc cho dân chúng, một khả hãn khó có được như thế nếu thật xảy ra chuyện gì, bọn họ sao còn thể diện đi gặp tiên vương.

Ca Thư Khuyết Nhĩ Cân, Ca Thư Phạt, Ốc Lợi Xuyết, A Tất Kết Nê Thục Nhĩ Cân đều xông tới, vây quanh Vệ Tử Quân.

"Được rồi, các vị ái khanh, đều ngồi xuống trước đi, ta không dễ chết như vậy đâu. Hiện tại A Sử Na Bộ Chân đã trốn thoát, chúng ta vẫn nên nghĩ đối sách, Bạt Tắc Cán bộ tộc rất trung thành với hắn, chúng ta cần ngăn chặn bộ tộc đó làm phản."

Chúng thần nghe, đều tĩnh lặng lại.

"Khả hãn, vừa mới nhận được một tin xấu, Hiệt Bật Đạt Độ Thiết cùng Sa Bát La Diệp Hộ bất hòa, hắn tức giận mang theo bộ tộc làm phản, ở Toái Diệp Xuyên Tây thành tự lập chính quyền." Lão thần Hiệt Lợi Phát nói.

Vệ Tử Quân nhíu mi, "Vậy sao? Điều này không ngoài dự đoán, việc nên đến tất sẽ đến. Đến rồi thì phải đối mặt thôi, chỉ là, hắn là đệ đệ của tiên vương, sao ta có thể làm hắn bị thương, việc này thật khó giải quyết." Xoay người ngồi lên hãn vị. "Đều ngồi xuống đi, các ngươi cũng lo lắng một ngày rồi, về sau nếu ta gặp chuyện không may, việc chính sự giao cho Hiệt Lợi Phát, Diêm Hồng Đạt, Sa Bát La Diệp Hộ cùng nhau tiếp quản."

"Khả hãn, còn có một chuyện xấu." Diêm Hồng Đạt chậm rãi nói: "Tả sương đột kỵ A Lợi Thi bộ tộc ta phạm biên Đại Dục, cướp bóc rất nhiều tài vật, một vạn người dân..." Diêm Hồng Đạt nâng mắt nhìn biểu tình của Vệ Tử Quân, "Toàn bộ sung làm hãn nô... Quân dân Đại Dục giận dữ, nghe nói là phát binh thảo phạt Tây Đột Quyết ta."

Vệ Tử Quân nghe vậy, lửa giận bùng lên, "Ta đã nói bao nhiêu rồi, bảo các ngươi không được phạm biên, lúc trước các ngươi không tin, lãnh thổ Đại Dục rộng lớn, binh nhiều lương nhiều, nếu thực sự đánh, cũng có thể đánh chết chúng ta, chúng ta vừa trải qua trận thiên tai lớn, lại vừa mới trải qua chiến tranh, đang lúc khôi phục quốc lực, các ngươi, là muốn làm cho Tây Đột Quyết suy sụp rồi hả?"

Vệ Tử Quân vung ống tay áo ngồi xuống hãn vị, "Ai làm thì tự chịu đi."

"Khả hãn -------- vậy làm sao bây giờ."

"Có thể làm sao, tất nhiên là phải đối phó với địch!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.